ClockThứ Bảy, 13/10/2018 12:43

Buồn.

TTH - Khi nhận được tấm thiệp mời cưới, thâm tâm ai cũng vui với niềm vui, hạnh phúc của gia đình bà con, bạn bè, hay đồng nghiệp có “việc hỷ”, cũng hoan hỉ đến dự để chúc mừng. Thế nhưng hôm đó, nhận tấm thiệp cưới của một người bạn cũ, mời dự cưới con trai, tôi không khỏi hụt hẫng khi đọc hàng chữ in tên “thông gia” của bạn.

Hạnh phúc là “Yêu thương và chia sẻ”Ngày hạnh phúc trọn vẹn...“Bà đỡ” cho hạnh phúc gia đình.Hạnh phúcSau cơn giông, trời đã sáng

Số là, gia đình thông gia của bạn sống cùng xóm tôi bao năm qua. Vợ chồng họ đều có công việc đàng hoàng. 3 đứa con được nuôi ăn học tử tế. Đùng cái, khi tuổi vợ chồng đã xế chiều thì họ dẫn nhau ra tòa ly hôn. Vì lý do gì, chỉ những người trong cuộc mới hiểu được. Thôi thì vợ chồng hết tình cảm, không sống chung được nữa, ra tòa đường ai nấy đi, cũng là chuyện vẫn thường diễn ra trong cuộc sống. Con cái đã trưởng thành nên không cần “chia chác”, đi theo người mẹ. Người cha ly hôn một thời gian thì được mai mối, kết hôn với người phụ nữ khác, bắt đầu cuộc sống mới ở một tỉnh khác.

Dù ly hôn nhưng người chồng, người cha ấy vẫn sống sờ sờ, ấy vậy mà trên tấm thiệp cưới, vị trí tên cha mẹ cô dâu chỉ ghi tên người mẹ. Nghe đâu chính cô con gái không chịu để cha có mặt trong đám cưới, ngày trọng đại của đời mình. Có nghĩa, người cha đó đã bị đứa con ruột thịt của mình “khai tử”. Và tại hôn trường, trong hôn lễ, chú (tức chồng của dì ruột cô dâu) được “mời” đứng thế vào vị trí người cha.

Người cha hay tin con sắp thành hôn, trở vào Huế trước đám cưới 1 ngày. Gặp ai trong xóm ông cũng thẫn thờ bảo: “Đám cưới con gái tui, tui phải có mặt chứ”. Nhưng nếu “muối mặt” đến trong vai một vị khách không mời, có lẽ ông sẽ đau lòng không chịu nổi, nên chỉ thẫn thờ loanh quanh xóm vậy thôi.

Chợt nhớ một gia đình quen lâu năm. Người chồng vừa hay rượu chè say xỉn, không chăm sóc nổi vợ con một ngày, lại còn thường đánh chửi, rồi phụ bạc vợ con, theo người phụ nữ khác. Gần chục năm sau, người đàn ông tệ bạc ấy bệnh tật thân tàn ma dại, bị người phụ nữ kia ruồng bỏ. Dù cha bỏ rơi từ thơ bé, nhưng những đứa con lại xin mẹ cho phép đón cha trở về nhà để chăm sóc. Tôi đã từng thắc mắc, tình nghĩa gì đâu sao chị dễ dàng đồng ý. Người mẹ ấy nhẹ nhàng bảo, chị thường dạy con, cha là người sinh ra các con. Các con phải biết đạo lý làm con, bao dung dù cha có sai lầm gì, thậm chí có lúc đã làm điều không phải. Nay các con biết “thấm” đạo lý, biết bao dung tha thứ, chị rất mừng.

Vậy mà…

Vẫn biết là chuyện của thiên hạ, nhưng trong tiệc cưới hôm đó, cô dâu càng cười tươi bao nhiêu, lòng tôi trĩu nặng buồn. Nghĩ đến giờ này, cha của cô dâu với nỗi đau bị con “khai tử” trong ngày trọng đại, loanh quanh thất thần trong xóm cũ, buồn càng buồn hơn…

Duy Trí 

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Return to top