ClockChủ Nhật, 29/10/2017 18:57

Chuyến tàu hoàng hôn

TTH - 1- Nàng chợt tỉnh giấc. Anh đã đi từ lúc nào. Căn phòng bỗng trở nên trống trải. Nàng khoác vội chiếc áo dài tay cánh mỏng rồi bước về phía ô cửa sổ nhìn ra mé sông. Trời vẫn còn mờ mờ lớp sương mù che phủ. Nắng chưa kịp lên, nàng đứng đó, hướng mặt đón những cơn gió còn đậm mùi sương đêm phả vào mặt lành lạnh. Một ngày nữa với nàng lại sắp bắt đầu. Nàng cảm thấy nhàm chán với cuộc sống hiện tại, cuộc sống chẳng có gì khiến nàng ham muốn hay trở thành động lực để nàng tiếp tục sống. Ngay cả anh cũng vậy. Hình bóng anh ngày càng mờ dần trong tâm trí nàng. Anh đến bên nàng rồi lại đi rất nhanh. Nàng không trách anh, nàng trách mình, vì quá mê muội, vì tình hay là vì anh, nàng cũng chẳng rõ nữa. Nàng chỉ cảm thấy mình đáng trách mà thôi, tuyệt đối không hối hận!

Nàng không còn nhớ mình và anh gặp nhau như thế nào và vì sao nàng lại yêu anh điên cuồng đến vậy. Anh đẹp trai nhưng đã có vợ. Vợ anh hiền lành, xinh đẹp, là người mẫu nổi tiếng của vài công ty thời trang cũng như vài tờ tạp chí. Hiện tại, anh đang có một gia đình hạnh phúc nhưng không hiểu sao anh vẫn chẳng mãn nguyện với chính cái tổ ấm ấy. Anh tìm đến bên nàng, tìm bờ môi, tìm cảm giác ân ái, mặn nồng. Nàng chấp nhận vì không cưỡng lại được những cảm xúc của bản thân nàng. Nàng yêu anh. Nàng muốn anh phải là của riêng nàng, không muốn chia sẻ anh cho bất kỳ ai khác. Nàng là vậy, ích kỉ thật nhưng cũng dễ mềm lòng.

Nàng hai mốt tuổi. Cái tuổi của sức trẻ, của ý chí và của những đam mê, khát vọng. Nàng không đẹp, không duyên dáng, không chau chuốt vẻ bề ngoài. Nhìn nàng bụi và cá tính. Nhưng chính anh lại thích những điểm ấy từ con người nàng. Anh cũng yêu nàng nhưng anh không thể chối bỏ hiện thực của cuộc đời mình. Anh bảo vậy. Còn nàng, nàng cho rằng anh là kẻ bẻm mép, yếu đuối và không dám quả quyết giữa mọi lựa chọn. Anh gật đầu, anh không hề phủ nhận những điều nàng nói.

Ngày mới bắt đầu. Nàng lại nép mình trong vỏ bọc của cô sinh viên năm ba đại học. Nàng lại sống những giờ khắc dối trá của bản thân. Nàng là kẻ dụ chồng hay giựt chồng người khác nàng cũng chẳng rõ nữa. Nhưng sự thật là nàng đã và đang làm chuyện này. Thế mà, lúc này đây nàng phải ra vẻ mình là một cô sinh viên đại học duyên dáng, hồn nhiên đến giả tạo. Nàng buồn tủi cho chính cái sự giả tạo ấy. Nàng muốn khóc, một mình, để không ai nhìn thấy, bởi nàng sợ cái gọi là cá tính và mạnh mẽ của nàng trong con mắt mọi người bỗng trở nên rỗng tuếch và trơ trọi. Nàng gắng gượng, cười trong sự chua chát.

Trong con mắt mọi người nàng là người can đảm và cá tính. Ai cũng nói vậy khi gặp nàng lần đầu. Nàng có nhiều người theo đuổi, nhưng trong mắt nàng, tất cả bọn họ, chẳng một ai có thể thay thế được anh. Nàng từ chối thẳng thừng mọi ý định làm quen hay yêu đương của những người tiếp cận nàng. Bởi vậy mà lúc nào nàng cũng bị gán mác là cô gái chảnh chọe và kiêu kỳ. Nàng cười nhạo những kẻ thất tình vì nàng, những kẻ bị nàng từ chối không chút suy nghĩ. Nàng thích vậy, thích cái cảm giác làm cho người khác phải đau khổ vì mình, nhưng với anh, nàng chưa bao giờ có ý định làm chuyện ấy. Bởi nàng hiểu, nàng yêu anh nhiều đến thế nào. Nàng rất sợ một ngày nào đó, nàng sẽ mất anh!

Nàng lúc nào cũng suy nghĩ cho anh. Còn bản thân anh, lại tỏ ra thờ ơ với nàng. Anh chỉ tìm đến nàng khi anh buồn chán, anh chỉ tìm đến nàng khi anh cần được yêu thương. Anh chưa bao giờ dành trọn cho nàng một ngày hạnh phúc. Anh tìm đến bên nàng khi đêm đã tàn rồi vội đi khi ngày chưa thức dậy. Nàng, đối với anh chỉ như những bộ quần áo anh mặc, chưa đến một ngày anh lại tháo bỏ ra, giặt giũ rồi vài ngày sau đó anh lại mặc vào. Nàng chỉ như thế,với anh, vô hồn và ngoan ngoãn.

Anh đi, để lại cho nàng chút tiền giống như những ông khách đi tìm “của lạ”. Nàng không từ chối tiền của anh, nhưng cũng chẳng bao giờ lấy chúng ra để dùng. Bởi nếu nàng làm vậy, chẳng khác nào nàng chấp nhận mình là gái bán thân “độc quyền” cho anh để kiếm tiền sống. Nàng gom tiền của anh để lại, cho vào một chú heo đất trong tủ đồ của mình. Nàng cứ làm như vậy, mà chẳng biết rồi sau này sẽ xử lý chúng thế nào.

Nhiều lúc, nghĩ đến bản thân mình, nàng thấy tuyệt vọng lắm. Nàng đã hy vọng vào mình biết bao, vậy mà, nàng chẳng đủ nghị lực để tiếp tục hy vọng nữa. Có những lúc nàng muốn cùng anh đi thật xa cuộc sống hiện tại này nhưng rồi nàng lại ê chề nhận ra rằng, mình chẳng là gì để có thể bắt anh phải làm theo những gì nàng nói. Anh là anh, anh còn gia đình, tổ ấm. Còn nàng, nàng chỉ là kẻ đến sau, vô tình ngang qua cuộc đời anh như cơn mưa vô tình làm ướt mảnh đất đang khô rạn rồi lại nhanh chóng bốc hơi khi nắng trở mình gay gắt. Nàng đã từng nghĩ, nàng sẽ tách hình ảnh của anh ra khỏi cuộc sống của nàng, cancel tất cả những gì thuộc về anh nhưng nàng càng kiên quyết bao nhiêu thì nàng lại tỏ ra mềm yếu bấy nhiêu khi thấy hình bóng anh những đêm gõ cửa phòng nàng với chất giọng khản đặc nửa tỉnh, nửa say. Nàng ghét mình tệ!

Có những lúc nàng lấy hết can đảm để đề nghị anh cưới nàng mà không cần ly dị, sau đó cả hai sẽ đi thật xa nơi này, anh lúng túng nhưng rồi lại trả lời một cách vô tình như gáo nước lạnh dội từ đầu đến chân nàng rằng “anh không thể”. Nàng lại càng quả quyết hơn rằng tại sao và vì sao anh lại không thể. Cho đến khi anh im lặng hồi lâu rồi lặng lẽ bỏ đi nàng mới chợt nhận ra, dường như nàng đang cố tình để đánh mất anh.

Một tuần anh không đến. Nàng cảm thấy từng ngày bỗng dài ra vô tận. Nàng ân hận, nàng khóc, cầm chiếc điện thoại trong tay, muốn nhắn lời xin lỗi đến anh nhưng nàng không thể. Mọi sự can đảm trong nàng bỗng chốc tan biến. Nàng trở thành con người khác, vô tình hay ích kỉ nàng cũng không xác định được. Nàng hận mình, vì đã trót yêu anh quá nhiều, hận anh vì anh đã khiến nàng yêu anh cuồng dại. Nàng hận mình, hận anh, hận tất cả.

Một buổi chiều nắng tắt, mưa ập đến bất ngờ. Nàng nhận được cuộc gọi từ anh. Nàng hồi hộp và lúng túng chẳng biết có nên trả lời cuộc gọi đó hay không nữa. Nàng thấy phân vân quá chừng, cầm chiếc điện thoại lên, rồi đặt xuống cho đến khi cuộc gọi ấy trở thành cuộc gọi lỡ nàng mới kịp nhận ra rằng nàng đã đánh mất cơ hội cuối cùng của anh dành cho. Nàng cảm thấy hối tiếc, nuối tiếc thật nhiều. Nàng ước gì thời gian có thể quay ngược lại, dù chỉ một lúc thôi, với nàng thế cũng đủ.

Đêm ướt sũng trong trận mưa chiều nặng hạt. Nàng lại gần ô cửa sổ nhìn ra giữa màn đêm, trơ trọi. Mưa vẫn còn rả rích từng hổi, chảy tràn qua ô cửa kính. Nàng ngồi thẫn thờ, thỉnh thoảng lại chú ý những âm thanh đang xảy ra xung quanh mình. Có tiếng lẹp bẹp như tiếng dép của ai đó ngang qua phòng nàng, không dừng lại, nhưng đó không phải là âm thanh nàng mong đợi. Điều nàng đang mong đợi chính là tiếng gõ cửa “cốc cốc” quen thuộc và cả giọng nói nghe khản đặc của anh. Nàng nhớ nó kinh khủng và cứ mong chờ như vậy cho đến khi nàng ngủ gục trên chiếc bàn cạnh ô cửa từ lúc nào chẳng hay.

Tiếng sét giữa màn đêm khét lẹt làm nàng bừng tỉnh. Đêm cũng đã tàn, nàng trở về chiếc giường quen thuộc, ngả mình, cố gắng ru lại giấc ngủ ban nãy nhưng cảm giác cô đơn và hình bóng anh lại khiến nàng thao thức. Nàng ngồi bật dậy, không biết lúc này anh đang làm gì, có nhớ đến nàng không hay anh đang hạnh phúc với vợ của mình mà trong tâm trí thì rỗng tuếch, chẳng có lấy một chút hình ảnh nào của nàng bên trong.

Nàng cầm điện thoại. Bấm số theo cảm tính rồi nhấn nút gọi. Là số máy của anh nhưng không thể liên lạc được. Chắc anh đang tắt máy để không bị ai làm phiền hoặc là mạng điện thoại của nàng có vấn đề gì cũng nên. Nàng gọi lại lần nữa, vẫn là giọng cô nhân viên tổng đài quen thuộc. Nàng cúp máy, để chế độ rung rồi cố khiến mình đi vào giấc ngủ để qua hết đêm nay, trọn vẹn!

2 - Sáng. Những tia nắng ngày đầu đã theo nhau chiếu vào căn phòng qua từng lỗ trống của ô cửa kính. Nàng tỉnh giấc, hài lòng với những gì thuộc về đêm qua. Không ác mộng, không hình bóng anh, không mộng tưởng. Nàng cài đặt lại chế độ bình thường cho chiếc điện thoại. Mười cuộc gọi lỡ từ anh và một tin nhắn vỏn vẹn 3 chữ “Em ổn không?”. Nàng cười nhạt cho cái dòng tin nhắn ấy. Nàng cứ tưởng anh quên nàng rồi. Nàng nhắn tin trả lời lại “Em ổn. Cảm ơn anh”. Rồi nàng thản nhiên như chưa hề có dòng tin nhắn ấy, thấy nàng tự tin, hồn nhiên và yêu đời hơn rất nhiều.

Nàng ngấu nghiến tờ tạp chí có đăng tin về một người mẫu nổi tiếng vừa ly dị chồng. Cuộc phỏng vấn giữa cô người mẫu và tác giả bài viết không dài nhưng nàng đọc đi đọc lại, đến độ gần như nàng thuộc từng chữ, từng dấu chấm, dấu phẩy. Anh và vợ mình ly hôn. Nàng chẳng biết mình nên buồn hay nên vui nữa. Nàng ngồi vậy, trầm ngâm và suy tư về cái tin trên tờ tạp chí ra cách đây một ngày. Nàng cũng không ngờ rồi cũng có ngày anh và vợ mình lại có kết thúc như vậy. Mà hình như trên tờ tạp chí ấy nói rằng cô người mẫu là người đưa đơn nhưng lại chẳng thấy nói vì lý do gì.

Tối muộn. Lại là một buổi tối muộn khác. Trời không mưa, nàng đang ngồi mông lung bên cạnh ô cửa sổ của căn phòng trọ. Có tiếng gõ cửa, nghe rất quen thuộc nhưng không hề nghe tiếng ai nói. Nàng chợt quay người lại, tiến về phía cửa phòng, cứ ngỡ như nàng vừa nghe nhầm vậy. Nhưng không phải, đó hoàn toàn là sự thật, người đứng trước cửa phòng không phải ai xa lạ, mà đó là anh. Nàng bất ngờ, đứng tần ngần một lúc rồi mở cửa rộng ra để anh bước vào. Khác xa mọi lần khi anh đến, lần này anh đến chỗ nàng, rất tỉnh táo, không hề nghe mùi rượu. Nàng lại tiến về phía ô cửa sổ, chỗ nàng ngồi ban nãy và nhìn thật xa về phía mé sông trong ánh đén phát ra, tuy không đủ sáng. Anh bước nhẹ đến gần nàng, quàng tay qua bụng nhưng nàng đẩy tay anh ra khỏi mình. Nàng bảo “Xin lỗi. Em không thể”. Lần này, không phải là nàng mà là anh quả quyết rằng “Tại sao em lại không thể?”. Nàng nhìn thẳng vào mắt anh “Em không muốn mình trở thành kẻ gây nên cuộc chia tay của vợ chồng anh vào lúc này. Em hoàn toàn không có lỗi, lỗi chính là do anh mà có”. Anh im lặng, chẳng biết nói gì. Nàng tỏ ra như thể sự có mặt của anh lúc này với nàng là không cần thiết và chẳng đáng có. Anh ngồi thẫn xuống ghế, nheo mắt lại, hình như anh khóc.

Đêm đó anh ngủ lại chỗ nàng. Sáng ra, người thức dậy trước không phải là anh mà là nàng. Nàng thức dậy lúc nào anh chẳng biết...

Nàng điện thoại cho anh: “Khoảng một năm rưỡi nữa em mới quay lại Sài Gòn gặp anh. Nếu anh chờ được thì mình sẽ cưới nhau sau đó. Còn nếu không thì chúng ta là bạn”. Anh chưa biết phải nói gì thì nàng đã cúp máy. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa anh và nàng bỗng nhiên trở thành lời tạm biệt cho cuộc chia tay đã được báo trước. Anh đến tìm nàng, nàng kêu bận nhiều việc nên không thể thu xếp thời gian cho cả anh và nàng. Sau đó nàng đi…

“Em đi chuyến tàu lúc 5 giờ 30 chiều. Nếu anh rảnh thì ra tiễn em”. Nàng gửi tin nhắn ấy lúc 2 giờ chiều mà tận 4 giờ anh mới trả lời lại “Anh sẽ ra tiễn em”.

Chiều sân ga nhộn nhịp người. Anh đến, nàng đã đứng trong sân ga đợi anh từ lúc nào. Anh vội trao cho nàng một món quà nhỏ bọc trong giấy gói màu hồng. Anh hỏi: “Sao em không đi máy bay cho lẹ?”. Nàng trả lời: “Em muốn mình có một chút thời gian riêng tư để delete hết những quá khứ ở Sài Gòn trong tâm trí mình”. Anh cười: “Trong đó có anh chứ?”. Nàng bảo: "Có thể có, có thể không”. Anh mỉm cười thật nhẹ rồi hôn lên môi nàng tạm biệt. Nàng quả quyết lần nữa trước khi lên tàu: “Em sẽ trở lại nếu anh còn yêu em”. Anh cũng gật đầu rồi bảo: “Anh hứa mà. Nhất định anh sẽ chờ…”

Tàu chuyển bánh, đưa nàng tạm rời khỏi cuộc sống của anh trong một khoảng thời gian khá dài. Nàng ngồi sát ra mé cửa kính, nhìn về phía anh cho đến khi bóng anh khuất dần rồi mất tích. Nàng mở giấy gói hộp quà anh tặng. Đó là một chiếc nhẫn có khắc tên anh, tên nàng và cả một trái tim nhỏ nhỏ xinh xinh. Nàng đeo nó vào tay, áp lên tim mình. Không dưng mà nàng thấy mình hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào. Chuyến tàu cứ thế lăn đi trong buổi chiều nắng tắt...

Song Ninh

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Sân ga ngày cuối năm

Hơn 1 giờ sáng 29 tết. Chuyến tàu SE18 từ phía nam trễ giờ. “Mua không được vé à em, răng lại đi chuyến tàu khuya như ri”. Giải thích với chị chủ quầy hàng tạp hóa tính tình xởi lởi, do tôi thu xếp công việc đến tận tối muộn mới xong. Muốn tranh thủ từng giờ, về quê ngay với ba mẹ già.

Sân ga ngày cuối năm
Giá ngũ cốc giảm khi chuyến tàu đầu tiên chở ngũ cốc rời cảng Ukraine

Theo Tạp chí Bloomberg, giá lúa mì và ngô giao sau đã ghi nhận sự sụt giảm, khi chuyến tàu đầu tiên chở ngũ cốc của Ukraine đã rời cảng Odesa kể từ khi cuộc xung đột Nga - Ukraine bùng phát, mang lại một số nguồn cung cho thị trường lương thực vốn đang đối mặt với tình trạng eo hẹp.

Giá ngũ cốc giảm khi chuyến tàu đầu tiên chở ngũ cốc rời cảng Ukraine
Chuyến xe vô Nam, chuyến tàu ra Trung

Đi qua những trận càn của thiên nhiên, người miền Trung càng thấu hiểu hơn sự khó khăn mà dân vùng dịch đang trải qua. Chỉ một lời kêu gọi, bao nhiêu vật lực, nhân lực gom góp lại, họ làm mọi thứ có thể, gửi vào Nam. Sống ở đời, ngoài chuyện có qua có lại, quan trọng hơn, ấy là nghĩa đồng bào.

Chuyến xe vô Nam, chuyến tàu ra Trung
Bình yên cho những chuyến tàu

Bất kể nắng mưa, đêm hay ngày, những công nhân sửa chữa đường sắt, tuần đường… luôn có mặt trên những cung đường sắt ở Thừa Thiên Huế để kiểm tra, khắc phục sự cố.

Bình yên cho những chuyến tàu
Return to top