ClockThứ Ba, 06/10/2015 17:00

Dấu lặng

TTH - Sau cuộc điện thoại thảng thốt, tôi chạy lên bệnh viện và mắt rưng lên khi thấy anh nằm, người khô đi trên giường bệnh với rất nhiều dây nhợ. Cái thì để thở, cái thì để truyền huyết thanh, cái thì để đưa thức ăn vào người. Cơn đau không thể kiềm chế trong những cái nhăn mặt yếu ớt, trong cách cố nhấc cái tay yếu ớt lên vùng bụng. Một lúc, khi cơn đau chừng như ngót đi, anh mở mắt, nhận ra, gật đầu chào và một lần nữa, cố đưa bàn tay về phía tôi, cả bằng ánh mắt. Điều ấy làm tôi rớt nước mắt khi nhận ra rằng, bằng cách ấy, anh muốn nói lời cảm ơn.

Thật ra thì tôi không gặp anh thường xuyên. Chỉ một ít khi ghé thăm nhà bác họ, hoặc trong những dịp kỵ giỗ. Phần vì công việc liên miên. Phần vì anh cũng chẳng mấy khi ở nhà. Xuất ngũ sau mấy năm ở bộ đội, anh trở thành nhân viên bảo vệ của một khách sạn, rồi trở thành chồng của con gái bác tôi. Họ có hai cô con gái và cuộc sống cứ thế nối nhau theo ngày. Mỗi lần ngang qua nhà anh chị đã được xây lên sát bên đường, tôi nghĩ cuộc sống đã ổn định trong sự sắp đặt của nó. Con gái của anh chị cũng rất ngoan. Cô đầu đã là sinh viên năm 4 và cô út vừa vào lớp 11.“Chị đừng khóc trước mặt anh nhé. Kiên cường lên để cùng anh chiến đấu nào!” Dù có vẻ sách vở, nhưng tôi đã nói vào tai chị điều ấy. Cũng chỉ vì tôi cố để anh bớt đi chút ít đau đớn ngoài nỗi đau thể xác.

“Anh lại chiến đấu nhé!” tôi nhắc lại điều ấy khi nắm bàn tay gầy yếu của anh. Bảo là “lại”, vì anh đã xa vợ con sau xin nghỉ một cục để rời nhà ra Nghệ An, kiếm chân phụ giúp ở một cửa hàng bán vật liệu xây dựng. Lương phụ bếp của chị cũng nhẹ, các cháu có nhiều khoản cần chi phí, nhất là món nợ làm nhà ròng rã mấy năm vẫn chưa xong…

Hôm kia tôi ghé thăm anh lần cuối, khi chiếc xe cứu thương của bệnh viện cũng vừa lăn bánh. Cơn đau đã chấm hết. Chỉ có nước mắt lăn dài trên má chị, trên má hai cô con gái. Rồi khi trở về, tôi đã ngồi thừ xuống ghế và nghĩ, té ra mình cũng vô tâm quá chừng khi cứ nhìn ngôi nhà của anh chị và nghĩ mọi thứ đã ổn. Tôi nghĩ về sự trống trải, hẫng hụt không dễ lấp đầy nơi căn phòng chưa có cửa. Cái kệ bếp không được che chắn. Cái cầu thang đã mấy năm rồi chưa thể đóng gạch và không có cả tay vịn.

Mẹ con chị rồi sẽ phải quen với sự thiếu vắng anh trong ngôi nhà của họ. Nhưng tôi thì đã bước ra ngoài và lặng đi vì nhận ra mình đã quá vô tâm.

Nguyễn Bình Phương
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Thừa Thiên Huế - Hành trình và khát vọng”

Đó là chủ đề của Trại sáng tác văn học, nghệ thuật do Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy phối hợp với Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật tỉnh khai mạc sáng 15/4 tại làng cổ Phước Tích, xã Phong Hòa (Phong Điền).

“Thừa Thiên Huế - Hành trình và khát vọng”
Ba luôn ở bên con

Một sớm mùa thu, tôi rẽ sương cũng mẹ đi vào lối vắng. Ở nơi đây, cảnh vật thường xuyên thay đổi, dù một năm mẹ con tôi đến những bốn, năm lần. Sự thay đổi ấy ứng với từng mùa, khi những hàng cây thi nhau lột xác, lũ chim chóc thay lời ca tiếng hát, mây trời và làn nước cũng thường biến đổi sắc màu theo từng tháng năm. Ở nơi đó, bên một dòng sông nhỏ có một khoảnh đất là nơi yên nghỉ của ba tôi. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc ngày ba từ giã cõi đời cũng đã ngót nghét gần mười năm. Mười năm đó, từ nỗi đau tận cùng đến đau đáu khôn nguôi, trong mẹ con tôi đã chuyển thành tĩnh lặng thương yêu.

Ba luôn ở bên con
Từ chuyến phượt khám phá làng Vân...

Gần đây, phượt trở thành trào lưu và sở thích của rất đông bạn trẻ. Xu hướng phượt không đơn thuần chỉ là trải nghiệm các cung đường khó hay khám phá văn hóa, vùng đất nơi mình đến mà còn kết hợp Teambuilding (xây dựng đội nhóm), các kỹ năng sinh tồn, đôi khi lồng ghép thêm hoạt động thiện nguyện.

Từ chuyến phượt khám phá làng Vân
Lão ngư kể chuyện đi biển

Những kinh nghiệm đi biển "xương máu" được truyền đời trong các gia đình ngư dân. Khi chưa có máy móc hiện đại, kinh nghiệm sóng nước là cứu cánh sinh kế của họ.

Lão ngư kể chuyện đi biển
Return to top