Sau những hoan hỉ ban đầu, không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác phân vân lắm vì trong những câu chuyện mà chị kể, cuối cùng thể nào cũng có những lời hỏi thăm rất sâu đến sức khỏe của mỗi người. Ban đầu, tôi cứ nghĩ chị quan tâm, vì lâu rồi mới gặp lại nên đó cũng là lẽ thường. Nhưng sau tất cả những điều ấy, lại là câu chuyện về loại thuốc này, bệnh tật kia của người này, người kia ở đâu đó đã khỏi, kèm theo những tư vấn về nó. Theo như cách của chị nói, thì chị quen biết kỹ, có mối quan hệ sâu và có thể mua được giá tốt cho người nhà mình. Lần thứ nhất, tôi cảm ơn chị về sự quan tâm. Lần thứ hai, tôi lại cảm ơn nhưng lần thứ ba, thứ tư...thì cứ thấy phân vân khi không hiểu tại vì sao, chị lại tư vấn rất kỹ, đặt vấn đề rất sát và thậm chí vác cả máy đến đo sức khỏe cho từng người, cho dù chị chưa bao giờ qua một lớp nào của trường y, dù chỉ ở cấp thấp. Có lần, cũng trong câu chuyện, tôi nói với chị rằng, mấy thứ chị nói em nghĩ là thực phẩm chức năng, mà giờ thị trường thực phẩm chức năng này loạn cả lên, không biết đường mô mà lần. Lúc ấy, chị đã không đề cập đến điều tôi hỏi mà quay sang một vấn đề khác...
Hôm rồi, tôi đem chuyện này hỏi anh mình. Anh xuê xoa, ừ thì có lẽ chị ấy làm thêm. Trong nhiều lần sau, vợ của anh tôi có lần nói với chồng mình rằng, thuốc mua của chị ấy, nhà mình cũng không dùng, còn để lăn lóc trong ngăn tủ kia, mà đâu có ít, mua đến gần cả chục triệu chi đó lận, mà đâu có riêng chi nhà mình mua, cả mấy anh chị bạn khác cũng rứa. Chị nói, nể bạn, nhưng chắc cũng chỉ một lần rồi thôi vụ ni luôn..
Tôi đã không hỏi gì thêm nữa, dù vẫn thấy tiêng tiếc về những tình cảm đã có giữa chị với cả gia đình...
An Lê Bình