ClockThứ Bảy, 09/03/2019 12:28

Trưởng thành

Chờ những yêu thương

Từ ngày công ty nhận được ít việc làm, con trai chị là kỹ sư có ý định nghỉ hẳn để cùng với người bạn hùn vốn mở nhà hàng kinh doanh. Chị không yên tâm. Dù sao làm việc nhà nước vẫn ổn định hơn. Khi nghỉ hưu có lương, đỡ phải lo nhưng nó nhất quyết bỏ việc. Chị nhờ người thân xin chuyển chỗ làm việc cho con. Chiều mẹ, con trai đến nhận việc ở một trường dạy nghề. Ngày hôm sau, cháu bảo với mẹ: “Con thấy học sinh ít, phần dạy không đúng chuyên ngành của con. Con không làm việc ở đó nữa”! Chị lại xin chỗ khác. Lần này thì đúng ngành cháu được đào tạo. Cháu cũng đến phỏng vấn, nhưng cố tình trả lời sai để trượt! Chị đành bất đắc dĩ để con trai tự lập nghiệp kinh doanh.

Nó mới 27 tuổi. Chồng mất, chị là giáo viên, chẳng biết kinh doanh buôn bán gì nên không thể giúp con được. Vừa lo lắng, vừa thương con phải tự mình bươn chải, vất vả. Chị biết, khi chồng chị còn sống, con trai chẳng phải lo nghĩ gì. Giờ ba mất, nó trở thành trụ cột gia đình. Lo kiếm tiền phụ thêm giúp mẹ. Kinh doanh không phải dễ. Nào là tiếp thị, quảng cáo, giải quyết “đầu vào”, “đầu ra”, lo trả tiền cho nhân viên. Nhìn con trai suốt ngày lo công việc, đêm về tính toán, chị xót xa. 

Tuổi trẻ giờ đã khác xa thời chị ngày xưa. Năng động, sáng tạo và có chút liều lĩnh. Biết tính toán nên con trai có thu nhập tạm ổn và có điều kiện báo hiếu với mẹ. Năm đầu tiên, kinh doanh thành công, con sắm sửa cho chị đủ thứ. Từ các tiện nghi trong gia đình, đến máy di động khá sang trọng. Thuốc bổ, áo quần, giày dép đẹp. Quà cho cả ông ngoại, các dì, các o của cháu. Khi ba chị bị ốm nặng, nằm bệnh viện ba tháng, anh em trong gia đình chị thay nhau túc trực 24/24 giờ chăm sóc cụ. Con trai tình nguyện trực buổi trưa để chăm ông ngoại. Cháu  bảo: “Đó là giờ căng thẳng nhất trong ngày, các dì, các cậu và mẹ lớn tuổi rồi, không trụ được lâu, để con trực”. Chị cảm động vô cùng. Con trai chững chạc hẳn lên. Kinh doanh có tiền, lại sống hiếu thảo. Thấy con kiếm tiền khá nhanh, chị lại lo. Không biết nó có làm gì không hợp pháp? Thỉnh thoảng chị lại nhắc nhở: “Con luôn ghi nhớ, ông nội là liệt sĩ, ba con từng đi tù Côn Đảo nhé. Làm gì cũng phải xứng đáng với sự hy sinh của ông, cha”.

Hôm ba chị ra viện, nhìn con trai chở ông ngoại trên chiếc xe ô tô cháu mới mua sau 5 năm làm việc bằng sức lao động của mình, chị rưng rưng! Giờ chị không còn cảm giác ngại ngùng khi ngồi cùng bạn bè, nói chuyện về việc làm của con cái. Chị cảm thấy tự hào khi con trai chị trưởng thành, đúng đắn trong quyết định lựa chọn công việc của mình.

ĐINH HOÀNG XUÂN HỒNG

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Return to top