Sáng sớm, mặt trời còn ẩn mình sau những nóc nhà dày đặc. Gió ùa vào se sẽ như tiết heo may làm chiếc chuông gió bên cửa sổ rộn reo leng keng, đem theo một làn hương ngọt ngào. Trong cơn ngái ngủ, tôi cảm nhận mùi thơm lan tỏa mà tâm trí bật ra những ca từ trong nhạc phẩm “Hương ngọc lan” rất đỗi quen thuộc: Góc phố nơi anh hẹn/ Cành ngọc lan xòa bóng mát/ Tỏa hương bát ngát/ Báo với em ngày cuối thu buồn…

Ngọc lan nở hoa quanh năm, nhưng dường như khi mùa thu chạm ngõ mới tỏa ra hương thơm thật sâu, thật bền. Những nụ hoa trắng muốt nép mình trong vòm lá xanh, mùi thơm thoang thoảng mà lắng lại rất sâu trong tâm trí, khiến tôi cứ nghĩ về những điều đẹp đẽ, giản dị của tình yêu đôi lứa.

Trở dậy đã thấy bố tôi thức giấc từ lúc nào, đã cho chim, gà ăn, tưới nước cho vườn rau và quét lá rụng trên sân. Nhác thấy mấy quả thị vàng ươm ông hái đặt trên tường hoa cạnh vườn, tôi bất giác reo vui như trẻ nít. Cái gió sớm này, những mùi thơm dịu dàng, thanh khiết của ngọc lan, của trái thị cổ tích, đích thị là hương vị riêng có của trời thu.

Dù không tin chuyện cổ tích, dù biết nàng Tấm trong quả thị chỉ là phép nhân hóa nhằm dạy trẻ con tin vào lẽ sống thiện lương, tử tế, nhưng lứa trẻ chúng tôi ở thôn quê, đứa nào cũng mê thị như “báu vật”.

Có lần tôi thấy mẹ trảy thị, bà áp quả lên má lên mũi, mắt lim dim mơ màng. Mẹ bảo mình đang lắng nghe ngày thu chan hòa trong hương thơm cây trái. Tới giờ tôi vẫn nhớ khoảnh khắc khi phát hiện quả thị chín đầu tiên trên cây, tôi hái xuống và chạy loanh quanh khắp xóm khoe với chúng bạn. Tối về cẩn thận để thị lên đầu giường, nghe mùi thơm dịu dàng theo vào giấc ngủ.

Tiếng chim chào mào líu ríu sau vườn lúc ban trưa, rồi mùi thơm của ổi chín theo gió bay vào hiên nhà sực nức. Hẳn là lũ chim đang gọi nhau thưởng thức quả ngọt. Cây ổi sẻ nằm khiêm tốn ở cạnh giếng đã già cỗi, nhưng năm nào cũng chi chít quả. Loại ổi này trái nhỏ, nhiều hạt và hạt rất rắn, nhưng bù lại là hương thơm ngọt lịm và vị giòn, ngọt đậm. Hương ổi như đánh thức ký ức của những ngày tạm gác sách vở, tung tăng thả trâu, chơi trận giả trên triền đê ven sông, lũ trẻ chúng tôi thường gọi nhau tụm lại, chia sẻ và cùng nhau thưởng thức những trái ổi vàng ngọt nham nhở vết móng tay bấm vào để thăm dò, chờ ngày ổi chín. Khi quả chín rộ, đêm ngủ trong nhà nghe chim ăn làm rớt lịch bịch, mùi thơm len lỏi vào tận giường, sáng ra bà nội kêu anh tôi trèo hái xuống. Mớ ổi theo chân bà ra chợ, bà vừa bán vừa cho như muốn chia sẻ mùi hương đi khắp chốn.

Chiều muộn mới rời cơ quan, cơn gió ngược chiều lẩn khuất hương hoa đặc trưng của mùa thu. Hương thơm có lúc thoang thoảng, lúc lại sực lên nồng nàn, khiến tôi thích thú vừa chạy xe, vừa tìm kiếm. Cả cung đường chỉ có vài cây hoa sữa lác đác những chùm hoa trắng xanh như những ngôi sao li ti vừa bung nở, vậy mà làm cả phố dài như thổn thức, xôn xao. Hoa sữa không thơm nhẹ nhàng thanh khiết mà nồng nàn, da diết. Thế nên ai yêu thì rất yêu, mà đã ghét thì cực ghét. Tôi thích hương hoa sữa đầu thu thoảng nhẹ, bởi nó mang lại cảm giác ấm áp khó gọi thành tên. Mùi hương ấy như biết an ủi, vỗ về những ai đang sầu muộn. Nghe mùi thơm hoa sữa, cứ thấy lòng dạ xốn xang, nhớ nhung một điều gì đó vừa xa xăm, vừa đẹp đẽ...

Một ngày, được đắm chìm trong hương thơm hoa trái dìu dặt, ngọt ngào quyện vào mùa thu vừa chạm ngõ, thấy đất trời trở mình dịu mát. Lòng cũng chợt ánh lên bao niềm hạnh phúc và yên vui!

MAI ĐÌNH