ClockThứ Ba, 19/05/2020 09:57

Anh cả

TTH - Anh dứt khoát từ chối nhận số tiền mà ba mẹ bán đất để chia cho con cái.

Lắng lòng để hướng về cha mẹThương...

Ngày mẹ gọi các anh chị em đến nhận, anh nhất định không đến. Tối đó anh không ngủ. Chị trở mình thức giấc, thấy anh khóc. Chị lặng lẽ ngồi bên.

Khi nghe thông tin ba mẹ bán đất, anh cản nhiều lần không được đành bất lực nhìn mảnh đất hơn ngàn mét vuông, là công sức dành dụm cả đời của ba mẹ phải cắt bán hơn hai phần ba. Không phải vì ông bà cần cho cuộc sống của mình mà là để trả nợ cho con gái.

Hai em gái của anh, một phần vì làm ăn thua lỗ, phần vì ỷ lại ba mẹ có tiền, có đất nên ăn tiêu không suy nghĩ. Đã bao lần ông bà phải gánh nợ thay con. Song tiền bao nhiêu vẫn không đủ trả. Cao trào khi chủ nợ đến nhà chửi bới, chụp ảnh, quay clip đăng lên mạng xã hội. Quá xấu hổ, ông bà buộc phải bán đất để trả nợ thay con.

Chị kể, ba mẹ chồng lúc nào cũng tằn tiện, chỉ để con cháu có cuộc sống ấm no. Song, cũng vì quá thương con nên dù con cái đã lập gia đình nhưng lúc nào ông bà cũng hỗ trợ, chu cấp tiền bạc, áo quần, các khoản chi tiêu vặt, học phí… cho con, cháu. Thế nên, chúng càng lười lao động, không chịu khó làm ăn, hễ gặp khó khăn về tài chính là “níu” ba mẹ. Đã thế, gần đây, họ còn dính tới cờ bạc, đề đóm nên đổ nợ, vay mượn khắp nơi.

Anh biết điều đó nhưng khuyên em không được, chỉ biết động viên bố mẹ chăm lo sức khỏe, bớt bao bọc con cái. Thế nhưng, bao giờ nước mắt cũng chảy xuôi, ông bà lúc nào cũng nghĩ cho con cái trước tiên.

Biết không thể xoay chuyển tình thế, anh bàn với vợ thay vì từ chối số tiền bán đất mà ba mẹ cho, anh chị sẽ nhận và lập một sổ tiết kiệm mang tên ông bà để phòng lúc đau ốm và lo hậu sự cho họ. Anh tính, nếu không làm thế có khi số tiền này ông bà còn chưa kịp hưởng đã về tay các em gái và em rể.

Là con cả nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề thừa kế hay quyền lợi về vật chất. Có chút “lợi lộc” gì anh cũng nhường cho các em. Vợ chồng anh tự lực cánh sinh, tự mua đất làm nhà dù ông bà đã để dành một phần đất nhưng anh chị cũng từ chối. Anh nghĩ, mình làm anh cả phải làm gương tốt để các em noi theo. Dù thế, anh không ít lần thất vọng khi chúng chỉ làm ba mẹ buồn lòng.

Đến giờ, anh không buồn khuyên em nữa mà chỉ tập trung lo cho ông bà, làm gương tốt cho các con, với hy vọng một ngày nào đó, các em sẽ suy nghĩ lại mà thay đổi.

Hồng Tâm

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Return to top