ClockThứ Ba, 26/10/2021 11:32

Chuyện những cô bé nhân viên ở quán cà phê

TTH - Con gái tôi mở quán cà phê nho nhỏ, bán cà phê và các loại trà sữa, nước ép cho khách mua mang đi. Vì đây là công việc làm thêm, nên con thuê nhân viên đứng quầy, là học sinh, sinh viên đại học. Trong đó, có cô bé mới chỉ là học sinh lớp 11.

Ngày mưa, nhớ cái bếp củiMưa rơi ngoài ngõ

Nhớ lại lúc con mới tốt nghiệp đại học, chưa có việc làm, con gái tôi cũng xin phép mẹ cho đi chạy bàn cà phê, với mức lương 900 nghìn đồng mỗi tháng. Là con muốn “cọ xát” thực tế, rèn luyện các kỹ năng trong cuộc sống và hiểu được rằng kiếm được đồng tiền phải vất vả như thế nào để biết quý trọng sức lao động và quý trọng đồng tiền, nên tôi đồng ý. Vậy nên, tôi cũng nghĩ như vậy, khi tiếp xúc với những cô bé nhân viên ở quán cà phê của con.

Nhân viên quán con, bạn nào cũng chăm chỉ. Ban đầu, việc pha chế còn lúng túng mỗi khi có nhiều khách cùng đến mua một lúc. Nhưng dần dần, các bạn thành thạo, mọi thao tác nhanh hơn, đồng thời “linh động” nở nụ cười, nói lời xin lỗi kèm câu “xin cô/ chú/ anh/ chị đợi một chút ạ” để khách cảm nhận sự trân trọng và đỡ sốt ruột. Nhiều bạn bè, đồng nghiệp của tôi ghé mua hàng, cũng tấm tắc khen nhân viên của quán đảm bảo vệ sinh khi sử dụng máy móc, nguyên liệu trong quá trình pha chế. Tôi thầm xuýt xoa vì các bạn ấy, tuy còn ít tuổi mà năng động, chịu khó và cả rất có ý thức trong công việc. Nhất là cô bé lớp 11, nhỏ tuổi nhất nhưng không thua kém gì các chị.

Một hôm, lẽ ra là ca làm của cô bé lớp 11, nhưng lại là nhân viên khác đứng quầy. Giải đáp thắc mắc, là câu chuyện về cuộc sống của cô bé nhân viên ấy. Cô mất mẹ. Ba cô nghiện rượu nên đôi khi xảy ra xô xát với người khác, khi say. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, càng khó khăn hơn. Đã phải nghỉ học một năm để đi làm mưu sinh, cô bé định nghỉ hẳn thì được các dì, cậu…họ hàng giúp đỡ, động viên đi học lại. Hôm nay, ba của cô bé ấy lại “xảy ra chuyện”, cô phải đến bệnh viện bồi thường tiền cho người ta.

Hóa ra không chỉ để “cọ xát” thực tế, mà cùng với sự giúp đỡ của người thân, cô bé ấy đi làm thêm vì mưu sinh và “gánh vác” cả những gánh nặng tinh thần và vật chất. Tôi lặng người vì thương, quý nghị lực của cô bé ấy.

Một lần khác, cô bé nhân viên là sinh viên đại học, trong ca làm của mình, vô ý làm vỡ cái bếp từ. Bạn đi mua ngay một chiếc khác thay thế. Con gái tôi bảo: “Em chỉ vô ý thôi mà, để chị gửi lại tiền cho em”. Nhưng cô bé nhân viên từ chối với lý do, phải biết chịu trách nhiệm và có bỏ tiền ra mua đền, bạn mới nhớ lâu, để sau này biết cẩn thận trong mọi việc.    

Từ một quán cà phê “bé nhỏ”, tôi được biết đến những người trẻ, tuy đang ở tuổi đi học, nhưng trưởng thành trong cả suy nghĩ và hành động. Những bạn trẻ nghị lực và biết chịu trách nhiệm ấy, sau này chắc chắn sẽ có nhiều “vốn liếng” để tự tin và thành công hơn trong công việc, cuộc sống.

Duy Trí

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Du lịch cắm trại “bùng nổ”

Du lịch cắm trại đang thu hút nhiều người tham gia, chủ yếu là các bạn trẻ. Ngày hè, vào dịp cuối tuần hay vào các kỳ nghỉ ngắn ngày, nhiều nhóm bạn, gia đình, người thân tìm nơi tĩnh lặng để được hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận cuộc sống yên bình…

Du lịch cắm trại “bùng nổ”

TIN MỚI

Liên kết hữu ích
Return to top