Huế của những ngày thực sự bước vào thời đại thông tin không nhiều những không gian riêng như vậy. Cũng đúng thôi, cái “mốt” của một thời này đã bị lau chùi, khó tìm ra dấu vết qua nhiều lần cách tân. Lớp trẻ thường thích những điều mới mẻ, và họ đã miệt mài khám phá. Đôi lúc do quá mê mải, tuổi trẻ đã vô tình bỏ qua những giá trị có thể gọi là vĩnh hằng. Sự vĩnh hằng tạo dựng thành một cõi riêng của một vùng đất, một dân tộc, một tâm hồn. Đó cũng có thể tiềm ẩn rất giản đơn trong một tà áo tím, chiều nào vô tình đi ngang qua Đại Nội. Trong cái vẻ u uẩn ngàn năm của thành quách, một chấm tím tươi nồng điểm xuyết bởi chính dáng vẻ thanh tân của một “xử nữ” đã tạo thành một sự kết hợp tuyệt vời của cổ điển và hiện đại, của cũ và mới, già và trẻ, thâm trầm và sống động… Một giá trị vĩnh hằng chưa thể gọi nổi thành tên.
Có những đêm, trong đôi quán nhỏ ven đường, người ta lại nghe những bản nhạc phát ra từ cái máy quay đĩa cổ xưa. Tràn ngập một không gian Trịnh Công Sơn. Giọng Khánh Ly thể hiện tâm sự của những bản tình ca với độ vô biên của các cung bậc. Chỉ là những điều rất giản đơn về tình yêu, về cuộc đời, về thân phận… cứ lan tỏa cùng khói sương đêm bay trầm tư bên dòng Hương Giang lặng lẽ. Hương ngọc lan từ vườn nhà ai vừa thả tạo cho con đường một mùi nhớ rất sâu, rất lâu thành cõi riêng của thành phố. Không gian của Huế hẹp nhưng chiều sâu lại hun hút vô cùng, như chính tính cách Huế, con người Huế. Bởi vậy, nó là nơi “trú ẩn” tuyệt cùng cho thứ gọi là “văn hóa Trịnh Công Sơn” với những hơi thở thẳm sâu của tình yêu, tình đồng loại.
Dường như không biết bắt đầu từ đâu, chiếc đĩa hát cũ kỹ chuyển sang một bài khác: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng…”. Để làm gì? Thành phố rồi sẽ cũ đi mà cuộc đời phải mới hơn. Những điều xưa rồi sẽ trở thành cổ, nhường đường cho bao nhiêu cái mới, cái tân thời. Nhưng “một tấm lòng” liệu có phải nằm trong quy luật đó không? Hàng thập niên cuối của thế kỷ trước, thành phố đã trỗi lên khúc nhạc của trái tim, về một tấm lòng, một niềm hạnh phúc có được trong cuộc sống, dù nhỏ nhoi. Và bây giờ, thành phố vẫn hoài mang “một tấm lòng”, dẫu khiêm cung ở một chốn nào đó, vẫn là nơi đi về của biết bao trái tim đa mang với cuộc đời. Nơi ấy là cõi riêng.
Khó có thể gọi tên, khó lòng hình dung nổi, và có nhớ cũng không biết nhớ gì, bắt đầu từ đâu nhưng trong tâm khảm đã tự biết rằng, chốn nầy vẫn là một phần của Huế, những cơn mưa dằng dai dấm dứt, của những vóc hạc mình mai của những nỗi nhớ trong chiều bãng lãng xa quê, của một cây ngô đồng cô đơn đắm mình trong thành nội khi nghe lá trở mình đã hết mình làm cái công việc “thiên hạ cộng tri thu” cho toàn nhân gian, và hình như còn là của nhiều thứ nữa, trong đó còn có chân dung của những cặp tình nhân.
Không thể gọi tên, không làm sao chỉ ra một nơi nào cũ thể, dù biết rằng khi giữa khuya về lại trong thành phố, một mùi hương Tôn nữ, một màu hoa rộ lên ở nẻo nào, và tiếng hát của Khánh Ly mang mang tâm sự của chàng trai hào hoa đa tình họ Trịnh len vào thấm đẫm. Đó là nơi thật tình của thành phố đã thành cõi riêng của chính trái tim mình.
Đông Hà