ClockThứ Bảy, 28/08/2021 13:02

Con đường đi làm

TTH - Người đời hay nói, “con đường đẹp nhất là đường về nhà”. Có lẽ với bất kỳ ai thì ước muốn được đi lại, được trở về nơi con đường này luôn thôi thúc trong tim. Bởi trở về để an vui, để thấy tình thân ấm áp. Nhưng có một con đường khác, cũng quan trọng không kém đó là con đường đi làm. Con đường này cần đến rất nhiều cố gắng để cuộc sống trở nên dễ dàng, thuận tiện hơn.

Của để dànhChạm vào ký ức

Về nhà thì rất khác đi làm. Dường như, về nhà để nhận lấy tình thương của cha mẹ, của những ngọt ngào yên vui. Nhưng đi làm lại khác. Có những hôm thấy hân hoan nhưng đôi khi cũng trở lòng mỏi mệt. Bởi bước chân ra xã hội là một cuộc đua, cuộc chiến đấu.

Bất kể công việc nào cũng không thoát ra khỏi áp lực. Kể cả khi đó là việc rao những chiếc vé số hay giải quyết những hợp đồng khổng lồ. Tất cả đều có những khó khăn nhất định mà không phải ai cũng biết cách yên lòng để vượt qua.

Tôi đã gặp một người bán vé số mời đi mời lại những người khách qua đường dưới cái nóng mùa hè. Từng chiếc vé bắt đầu mỏng manh dưới nắng, dưới ẩm ướt của đôi bàn tay. Họ cau có với chính mình. Cứ một lời từ chối đến, khuôn mặt như thêm một nếp nhăn. Nhìn bộ dạng đầy bất an đó lại thật khó để người đời cảm thấy sẽ có một sự may mắn đằng sau. Chuyện đứng mời những tờ vé số dưới trời nắng vẫn tiếp tục, khuôn mặt cau có vẫn tiếp tục và không có ai chọn lấy để mua vẫn diễn ra.

Tôi có một người bạn làm chủ tiệm ăn. Mà bạn biết đấy, quán ăn thì có lúc đắt lúc ế, có lúc khách dồn dập, có lúc chờ mãi chẳng thấy được ai. Nhưng có một điều tôi luôn quý ở người bạn đó là bất kỳ khi nào có khách đều vui tươi, niềm nở, chào đón họ thân thiện như những người quen cũ. Còn lúc quán vắng lặng, sự bình thản cũng toát ra trên gương mặt, lời nói. Điều đó khiến tôi không khỏi tò mò. Bạn bảo “những lúc không có khách thì cũng còn bao nhiêu thứ để làm, lau cái bàn sạch sẽ hơn, xếp lại đống chén bát cho gọn gàng, chụp lại ảnh món ăn hấp dẫn hơn”. Có như vậy, quán bạn toàn khách quen bởi sự bình yên lúc nào cũng được bày sẵn.

Có lẽ, thái độ là thứ vô cùng quan trọng để nghĩ tới một con đường đi làm với niềm vui và hạnh phúc. Bất kể đó là ai - người bán vé số - chủ nhà hàng hay một doanh nhân thành đạt. Giữ được những bình thản giữa được - mất, có - không không dễ. Bởi vậy, hạnh phúc trên con đường đi làm, trong cuộc sống này đòi hỏi sự vươn lên của mỗi người. Mà trái ngọt chỉ dành cho những ai thực sự biết nỗ lực và cố gắng.

Nếu người bán vé số nhận ra mình đang trao cơ hội may mắn đến một ai đó, hẳn họ sẽ bớt cau có với bản thân, với những người không chọn mua tờ vé. Nếu một người bán quán ăn nhận ra, chỉ khi mình gửi vào đó một năng lượng tích cực thì người thưởng thức mới nhận lại những hân hoan, vui vẻ và trong đó có phần của bản thân. Điều đó chắc chắn rằng, những ngày đi làm sẽ thật khác. Bởi mỗi hành động của mình tạo ra đều có ý nghĩa.

Nếu con đường về nhà dành đến sự an vui thì với con đường đi làm chính bạn sẽ tạo ra điều đó. Bất cứ điều gì trong cuộc sống đều đến trong góc nhìn, thái độ của mỗi người. Vì thế, biết đón nhận, biết cảm ơn dường như là những chiếc chìa khóa đúng nhất mở ra biết bao điều thú vị mà lúc đó sự an vui sẽ ở lại trên bất cứ con đường, hành trình nào của cuộc sống.

Yên Thường

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Du lịch cắm trại “bùng nổ”

Du lịch cắm trại đang thu hút nhiều người tham gia, chủ yếu là các bạn trẻ. Ngày hè, vào dịp cuối tuần hay vào các kỳ nghỉ ngắn ngày, nhiều nhóm bạn, gia đình, người thân tìm nơi tĩnh lặng để được hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận cuộc sống yên bình…

Du lịch cắm trại “bùng nổ”
Return to top