Bạn đọc Bạn đọc viết
Đừng đánh mất ước mơ
TTH - Lâu rồi cũng quen, cứ sau bữa cơm, tôi ngồi nhâm nhi bên khay trà, vừa nói chuyện bâng quơ, những câu chuyện không bao giờ hết của các bà nội trợ, vừa nhìn cô loay hoay đủ thứ việc, nào gọt trái cây, dọn dẹp, rửa bát… Từ ngày dọn đến căn nhà nhỏ này, cạnh những căn phòng trọ, tôi có cơ hội quen biết cô. Hầu như hôm nào cũng vậy, đi làm về tôi đã thấy cô ấy trong bếp, những việc như cắm cơm, nấu nước… đâu đã vào đấy, chỉ chờ tôi mang thực phẩm về là cùng nhau trổ tài nấu nướng.
Nói thật, mới đầu tôi cũng “đề phòng” chứ, luôn xuất hiện trong nhà mình người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, sống tự do cùng con trai đang độ trung học, nghề nghiệp không có, chẳng ai biết cô ấy làm gì để sống, chỉ biết cô luôn lo cho con chu toàn hai bữa ăn mỗi ngày, rồi hầu như tối nào cũng đi thật khuya mới về… Nhưng rồi, càng ngày tôi phát hiện ra, ngoài cái bếp nhà tôi, cô ấy chẳng quan tâm điều gì khác, bữa nào ăn cơm chung cô cũng góp vui ít nhất một món gì đó. Thật ra, chỉ bởi cô ấy thích cái “bếp” của tôi! Căn phòng nhỏ của cô không có bếp, cô không có nhiều thứ khác như những người phụ nữ khác. Có lần thằng lớn nhà tôi hỏi: “Dì thích điều gì nhất?”; Cô trả lời thật nhanh: “Nấu ăn, dì thích chế biến món ăn”. Quả thật, ỷ có người làm giúp “miễn phí”, tôi thả sức chế biến những món ăn công phu, như canh riêu cua, vả trộn, mít trộn… rồi mắm tôm, dưa cải, tỏi ớt ngâm dấm... cuối tuần thì làm đủ các loại bánh, kem. Ai vào căn bếp nhà tôi cũng trầm trồ khen đảm đang. Nhưng không, nói nhỏ chứ tôi không thể có “không khí nhà bếp” ấm áp và tươm tất như thế nếu không có cô ấy.
- Thận trọng khi chọn trung tâm tư vấn du học (30/01)
- Bay & những chuyện nên nói (28/01)
- Kiểm soát tình trạng lợi dụng du lịch để di cư trái phép (16/01)
- Cần đảm bảo tính phù hợp với không gian di sản (12/01)
- Sân chơi cho thiếu nhi thành phố (12/01)
- Trứng gà ta… (11/01)
- Hiệu quả từ đèn tín hiệu giao thông ở Phong Điền (07/01)
- Tác hại khôn lường từ thuốc lá điện tử (05/01)