ClockThứ Năm, 13/11/2014 11:37

“Hiệp sĩ di sản”

TTH - Chuông điện thoại reo. A, Hồ Vĩnh. Quá lâu ngày luôn. Nghe máy, ngạc nhiên hơn nữa khi nghe anh báo vừa viết xong bài để gửi đăng báo. Ngạc nhiên là bởi, từ vài năm nay, anh bị căn bệnh rối loạn tiền đình nó “ám”. Đau thì không đau ghê gớm, nhưng xoàng đầu chóng mặt. Hễ ngồi vào bàn là con chữ nó cứ xoay tít mù, không tài nào viết được. Nhưng lần này, “đau mấy thì đau, anh phải cố gắng viết. Không viết còn đau hơn nữa.” - Hồ Vĩnh giọng nôn nao.

Cầm bài báo “Bia đá Đông Gia Kiều qua Nhật ký nghiên cứu Huế” viết tay nắn nót, rõ chữ rõ dấu; lật xem những tài liệu đính kèm, tôi hiểu vì sao anh nôn nao và “phải cố gắng viết”. Một tấm bia cổ, nhưng anh đã phải cả chục lần tới lui để đo, dập chữ, chụp ảnh, cộng tác làm phim… Những công việc này được Hồ Vĩnh làm tỉ mẩn, mê say, hoàn toàn tự nguyện. Những lần đến, anh đều ghi chép cẩn thận vào “Nhật ký nghiên cứu Huế” của mình. Sau này, thấy báo đưa tin bia đá Đông Gia Kiều đã được Trung tâm BTDTCĐ Huế tiếp nhận để nghiên cứu vị trí dựng lại, Hồ Vĩnh lập tức gọi điện hỏi han, giọng vui đến nhẹ nhõm…

Không chỉ có bia Đông Gia Kiều, mà còn rất nhiều những tấm bia cổ, nhiều di tích lịch sử, văn hoá cũng đã hằn in dấu chân của Hồ Vĩnh. Từ thuở hàn vi và khi còn rất trẻ, lúc quan điểm xã hội đối với “di tích phong kiến” còn chưa cởi mở, Hồ Vĩnh đã một mình một chiếc xe đạp cà tàng, cái túi xách, cây bút, chiếc máy ảnh cũ và… một đùm gạo ngày ngày nhẫn nại làm quen rồi dấn sâu vào “nghề” nghiên cứu bao giờ không hay biết. Không ai khiến, chẳng ai buộc, Hồ Vĩnh dấn thân chỉ để thoả niềm đam mê với di sản, với văn hóa Huế. Nghiên cứu với Hồ Vĩnh là phải đi điền dã, đến tận nơi, xem tận mắt chứ không chỉ ngồi đọc qua sách vở. Nghiên cứu di tích nào, anh đều đưa vào nhật ký, đều lập hồ sơ. Và từ những chuyến điền dã như vậy, nhiều bài viết, nhiều công trình nghiên cứu của anh đã ra đời, chung tay cho việc quảng bá, cho việc trùng tu, bảo tồn di sản. Bây giờ sức khoẻ không cho phép, nhưng văn hoá Huế, di sản Huế vẫn là máu thịt, là nỗi thao thức khôn nguôi trong anh.
Báo Nhân dân mới đây đã phát hiện hai chàng trai Hà Nội Nguyễn Hoài Nam và Ðào Ðức Minh cũng có niềm đam mê tương tự và gọi họ là “hiệp sĩ di sản”. Tôi nghĩ, “tước hiệu” ấy cũng hoàn toàn xứng đáng với Hồ Vĩnh của Huế. Lại ngẫm nghĩ, xứ Huế không chỉ có mỗi một Hồ Vĩnh mà còn rất nhiều những người khác nữa. Có thể họ ở nhiều lứa tuổi khác nhau, vị trí xã hội, vị trí công tác khác nhau, góc độ quan tâm khác nhau, nhưng tất cả đều có chung một điểm, đó là niềm đam mê, lòng trân trọng đối với di sản, đối với văn hoá mà tiền nhân bao thế hệ đã vun đắp, trao truyền. Những cái tên như Hồ Tấn Phan, Phan Thuận An, Trần Đại Vinh, Nguyễn Đắc Xuân, Trần Đình Sơn, Bùi Minh Đức, Nguyễn Hữu Thông, Dương Đình Vinh, Nguyễn Hữu Châu Phan, Thân Văn Huy, Thái Kim Lan, Hoàng Thị Như Huy, Triều Nguyên, Trần Đức Anh Sơn, … Với riêng tôi, họ đều xứng danh là “hiệp sĩ di sản”. Và di sản Huế, văn hoá Huế thật may mắn khi có một đội ngũ hiệp sĩ hùng hậu và đáng quý như vậy.
Huy Khánh
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Thừa Thiên Huế - Hành trình và khát vọng”

Đó là chủ đề của Trại sáng tác văn học, nghệ thuật do Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy phối hợp với Liên hiệp các Hội Văn học nghệ thuật tỉnh khai mạc sáng 15/4 tại làng cổ Phước Tích, xã Phong Hòa (Phong Điền).

“Thừa Thiên Huế - Hành trình và khát vọng”
Ba luôn ở bên con

Một sớm mùa thu, tôi rẽ sương cũng mẹ đi vào lối vắng. Ở nơi đây, cảnh vật thường xuyên thay đổi, dù một năm mẹ con tôi đến những bốn, năm lần. Sự thay đổi ấy ứng với từng mùa, khi những hàng cây thi nhau lột xác, lũ chim chóc thay lời ca tiếng hát, mây trời và làn nước cũng thường biến đổi sắc màu theo từng tháng năm. Ở nơi đó, bên một dòng sông nhỏ có một khoảnh đất là nơi yên nghỉ của ba tôi. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc ngày ba từ giã cõi đời cũng đã ngót nghét gần mười năm. Mười năm đó, từ nỗi đau tận cùng đến đau đáu khôn nguôi, trong mẹ con tôi đã chuyển thành tĩnh lặng thương yêu.

Ba luôn ở bên con
Từ chuyến phượt khám phá làng Vân...

Gần đây, phượt trở thành trào lưu và sở thích của rất đông bạn trẻ. Xu hướng phượt không đơn thuần chỉ là trải nghiệm các cung đường khó hay khám phá văn hóa, vùng đất nơi mình đến mà còn kết hợp Teambuilding (xây dựng đội nhóm), các kỹ năng sinh tồn, đôi khi lồng ghép thêm hoạt động thiện nguyện.

Từ chuyến phượt khám phá làng Vân
Lão ngư kể chuyện đi biển

Những kinh nghiệm đi biển "xương máu" được truyền đời trong các gia đình ngư dân. Khi chưa có máy móc hiện đại, kinh nghiệm sóng nước là cứu cánh sinh kế của họ.

Lão ngư kể chuyện đi biển
Return to top