ClockThứ Ba, 24/11/2020 09:57

Lần trở lại vui

TTH - Phải hơn nửa năm rồi Hải mới ghé lại nhà tôi. Cậu vẫn như thế, tự nhiên mở cổng đi vào nhà, miệng xởi lởi chào từ bà nội đến các con của tôi. Tất nhiên chúng cũng vui ra mặt khi gặp lại chú Hải. Không phải vì được cho quà bánh mà là được nghe những câu chuyện vui.

Lần này chừng như Hải có chút e dè hơn trước khi hỏi về sự vắng mặt của chồng tôi. Trước Hải tới nhà không cần sự có mặt của chúng tôi cũng nói chuyện vui vẻ với bà nội của tụi nhỏ rồi mới về. Giờ nhìn Hải nôn nóng, tôi đoán chắc bạn có việc gì đó cần kíp nên giục Hải gọi cho chồng tôi. Sau cuộc điện thoại, Hải vội vã đi đến điểm hẹn khi chồng tôi cùng đám bạn cũ đang “gặp nhau cuối tuần”.

Tôi đã dò hỏi chồng về lý do Hải gấp gáp muốn gặp. Chồng kể, Hải thất nghiệp, muốn xin làm chân phụ việc ở công trình. Chồng tôi ban đầu cũng bán tín bán nghi, bởi công việc khá nặng nhọc, Hải xưa nay vốn không quen công việc chân tay, lại được ba mẹ cưng chiều, nên chưa từng biết đến khổ cực. Nay lại sốt sắng xin phụ việc chắc là cuộc sống đang gặp nhiều khó khăn.

Mới hôm trước còn ăn mặc đẹp, sáng hôm sau đến nhà Hải ăn mặc đúng kiểu công nhân, cùng đôi giày rọ. Tôi biết Hải đã gạt bỏ được sĩ diện, sẵn sàng cho việc “kiếm cơm” dù biết nó không dễ chút nào.

Một hai ngày trôi qua, tôi không dám hỏi chồng vì lo Hải không chịu nổi sự khó nhọc đã bỏ việc giữa chừng. Trái lại, cậu ấy làm việc rất tích cực, chịu khó, tính tình thì vui vẻ, nhiệt tình nên anh em ở công trình ai cũng mến. Một tháng trôi qua, ngày Hải đến nhận lương, cậu ấy kể, từ khi xảy ra dịch COVID-19, vợ cậu vốn làm kế toán cho doanh nghiệp du lịch với thu nhập ổn định bị thất nghiệp. Cậu vừa làm hướng dẫn viên kiêm chân tài xế chở đoàn khách cho một doanh nghiệp du lịch khác cũng không thoát khỏi vòng xoáy đó. Nay vợ lại sinh con, nhiều khoản tiền cần chi mà thu nhập thì không có. Hải cũng đắn đo nhiều lần trước khi về nhà tôi nhưng gánh nặng cơm áo gạo tiền rồi trách nhiệm làm chồng, làm cha khiến Hải đã vượt qua được mặc cảm, sĩ diện. Tháng lương đầu tiên hơn 5 triệu đồng, dù không nhiều nhưng cũng khiến vợ Hải nở mày nở mặt với ba mẹ khi chồng có thể “góp chút tiền cho ngoại” nuôi vợ con lúc thai sản.

Hải nói có thể khi khách quay trở lại, ngành du lịch phục hồi, bạn sẽ trở lại nghề cũ. Dù vậy, bạn vẫn làm việc rất trách nhiệm và cố gắng không nghỉ ngày nào để kiếm thêm “chút tiền sữa cho con”. Tôi biết bạn mình đã “trưởng thành” hơn nhiều sau khi làm cha. Với ba mẹ bạn, điều đó còn quý hơn trăm ngàn lời khuyên nhủ mà ông bà đã nói mấy chục năm nay. Thế nên, lần trở lại nhà bạn lần này, chúng tôi không còn phải nghe lời dặn “các con lựa lời khuyên bảo nó với”!

Hồng Tâm

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Du lịch cắm trại “bùng nổ”

Du lịch cắm trại đang thu hút nhiều người tham gia, chủ yếu là các bạn trẻ. Ngày hè, vào dịp cuối tuần hay vào các kỳ nghỉ ngắn ngày, nhiều nhóm bạn, gia đình, người thân tìm nơi tĩnh lặng để được hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận cuộc sống yên bình…

Du lịch cắm trại “bùng nổ”
Return to top