ClockThứ Bảy, 03/07/2010 10:32

Lang thang cùng Huế

TTH - Những ngày rêu rong cùng bạn bè nơi góc phố, tôi vẫn cứ tự hoài niệm rằng: không biết mình đã về hay mình đang thử làm loài ve ướm một lần thoát xác, để thử những bước chân vốn sinh ra từ ngọn nguồn một nỗi muộn phiền nào của gió. Để được chảy. Để được nghiêng ngả như dòng sông kia đang lấp lánh ôm vào chút ráng bụi cuối cùng phủ lên một ngày đã cũ.

Vậy là cũng đủ mà say đắm. Say đắm như giấc mơ trốn từ những chớp mây mang một khoảnh khắc của thời gian trôi đi biền biệt. Những chớp mây như nhung lụa đó vẽ vào tôi thứ ánh sáng ngọt lim, chảy tràn đến từng cung nhớ nằm dâu đó trong từng thanh âm rộn rã từ ngay buổi sớm mai.


Một góc Huế xưa - ảnh internet

Thành phố bây giờ rất nhiều chim. Những chú chim như những nỗi hoài vọng của thứ sương mai tinh khiết nhất. Và vì vậy, chúng cất lên những tiếng hót rủ rỉ để cân bằng những ước mơ cháy lên với nắng. Ngay ngọn nắng thôi cũng suốt ngày ưỡn mình lang thang trên mấy tán cây trọn cả bờ không gian mình nhớ, để cố tìm chi thứ nhan sắc của những nốt si in hằn trên sông. Và sông đang hát. Khúc hát của một đời lưu luyến vệt thuyền đi. Không bắt đầu cũng chẳng cần kết thúc, dòng sông chở cái phiêu du của cuộc trốn tìm nồng nàn những nhịp tim thổn thức.

 
Không thấy Huế trong đêm trăng mà chỉ thấy Huế sau những đêm trăng. Bởi chỉ khi ta cảm nhận được một hình ảnh lung linh cuối cùng bùng lên, mới thấy một Huế chắt chiu, một Huế khát khao, một Huế xẻ chia…và trong đó, có cả sự chờ đợi mong manh như một tà áo dài thiếu nữ ngày xưa. Huế lúc đó đẹp lắm, bởi vì không còn khoảng cách nào để nối những trái tim đang cùng run rẩy. Bởi vì có chăng một chút ích kỷ: Huế đang trở thành riêng…
 

Và Huế vẫn như là xưa...Ảnh minh họa từ internet
 
Bàng bạc lắm những câu hò, tiếng hát loang loáng trên mặt hồ sen giữa mênh mông Thành Nội. Dấu tường vách rêu phong không dấu nổi cái nhìn lạc rơi từ lâu trong cõi nhớ của riêng tôi. Những cảm thức biết bao giờ vô nghĩa, khi được lang thang cùng Huế. Và từ đó tay mình thử nắm những hạt bụi kiêu sa đang đắm đuối gởi lên trên từng ngày hoang sơ óng ả.
 
Thành phố bỗng trở nên mới hơn, trong suốt hơn nhưng thành phố cũng ru mình quên quên nhớ nhớ. Bởi vậy mới có ngày lang thang. Bởi vậy mới có ngày rất Huế…
 
Lê Tấn Quỳnh
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Không Không Kó Không” và tiếng nói tuổi trẻ

Triển lãm Mỹ thuật trẻ 2024 vừa diễn ra tại Trường đại học Nghệ thuật thu hút được rất nhiều sự chú ý của các họa sĩ trẻ và người yêu nghệ thuật với nhiều tác phẩm mới lạ. Giữa những tác phẩm đầy màu sắc, “Không Không Kó Không” của Hoàng Thanh Khiêm là một tác phẩm sắp đặt khá nổi bật, và càng đáng chú ý hơn nữa khi tác giả là một chàng trai trẻ sinh năm 2009.

“Không Không Kó Không” và tiếng nói tuổi trẻ
220 năm quốc hiệu Việt Nam

“220 năm quốc hiệu Việt Nam – những chặng đường lịch sử (1804-2024)” là chủ đề cuộc hội thảo khoa học do Hội Khoa học Lịch sử tỉnh tổ chức, diễn ra sáng 23/4 tại TP. Huế.

220 năm quốc hiệu Việt Nam
Return to top