“Người ấy” còn sống một ngày, vẫn cưới
Nguyễn Duy Bảo Châu (sinh năm 1983), chào tôi bằng nụ cười thật tươi. Kể về công việc khá vất vả, phụ xe (vừa học lấy bằng lái xe) chở hàng cho 1 đại lý bia Huda, chủ “ới” là đi, bất kể khuya sớm, trong tỉnh hay ngoại tỉnh, Châu hào hứng, vui vẻ. Nhưng khi tôi hỏi về người vợ đã mất, Châu như chùng xuống, ánh mắt trở nên xa vắng. Dường như, Châu đang ở nơi nào đó rất thẳm sâu của miền ký ức: “Khi em còn là cậu học sinh phổ thông trung học, ở Bao Vinh, mỗi lần về ngoại (Tiên Nộn, Phú Vang) phải qua sông Tiên Nộn. Trong một lần qua đò, em gặp cô nữ sinh có gương mặt tròn trịa, hiền lành. Ánh mắt trong veo của H khiến em xao xuyến...” Tình cảm học trò thơ mộng, đậm dần theo thời gian. 5 năm, kể từ phút gặp gỡ “định mệnh”, họ nhận ra người này đích thực là một nửa của người kia. Cha mẹ hai bên đồng ý, chúc phúc cho đôi trẻ. Lễ hỏi theo phong tục, diễn ra trong hạnh phúc.
Không ngờ, chỉ sau lễ hỏi nửa năm, một ngày, H cảm thấy sức khỏe có vấn đề. Cô khó nuốt, khó thở và có biểu hiện nói lắp. Đi khám. Rồi nhập viện. Bác sĩ cho biết, H bị bệnh nhược cơ, một bệnh hiếm gặp và rất ít khi xảy ra với những người trẻ. “Bây giờ, em vẫn còn cảm giác ớn lạnh khi nhớ lại hôm đó, vị bác sĩ muốn có cuộc gặp riêng với người nhà bệnh nhân. Em đã cùng bác sĩ ra hành lang phòng bệnh và được biết bệnh của cô ấy rất hiểm nghèo, tinh thần vui vẻ là liều thuốc quan trọng kéo dài thời gian sống. Choáng váng, nhưng em phải cắn răng lại, cười, mong đuổi đi nỗi lo lắng trong lòng cô ấy. H yếu, khó thở là vậy, nhưng thấy em cười tươi, mắt cô ấy chan chứa niềm tin bình an”. Sống lại giây phút đó, mắt Châu vụt đỏ hoe.
Mãi mãi, cô gái không bao giờ biết cuộc đối thoại “kinh khủng” và cảm động, ngoài hành lang bệnh viện. Vị bác sĩ: “Biết “người ta” bị bệnh vậy rồi, có cưới không?” Châu: “Cô ấy còn sống 1 ngày, tôi vẫn cưới!”
Nguyễn Duy Bảo Châu không nén được xúc động khi nhớ lại những ngày tháng sát cánh cùng người mình yêu "chiến đấu" với bệnh tật...
Tỏa hương
Cũng như những đôi bình thường khác, họ muốn cưới và cùng chia sẻ cuộc sống, sinh con đẻ cái. Nhưng bác sĩ nói, với căn bệnh mà H mắc phải, nếu lấy chồng cũng không thể có con. Điều đáng sợ nhất là tình trạng nặng của cô ấy. Yêu, Châu muốn hai đứa cùng chia sẻ cảm giác hạnh phúc diệu kỳ nhất: tình cảm gia đình, chồng vợ, dù họ không thể có con hay thời gian còn được bên nhau ngắn ngủi.
Không ngờ, bố Châu chính là trở ngại. Ông phản đối đám cưới, hết quyết liệt lại mềm mỏng: “Cứ chờ H chữa dứt điểm căn bệnh, rồi cưới!” Nhưng, là người được nghe trực tiếp những trao đổi của bác sĩ về tình trạng bệnh của H, Châu càng nôn nóng đến ngày H được mặc áo cô dâu, muốn được làm những điều nhỏ nhặt nhưng đem đến hạnh phúc cho người mình yêu, nhất là muốn “cho” H một danh phận. Châu nói với bố: “Chúng con cưới xong, rồi H tiếp tục chữa bệnh”.
Lúc đó, H là nhân viên lễ tân trong một khách sạn tư nhân còn Châu làm hợp đồng tại Trung tâm lưu trữ thuộc Văn phòng UBND tỉnh, thu nhập chỉ đủ chi tiêu tằn tiện. Hai bên gia đình cũng không ai khá giả. Chỉ với 2 triệu đồng trong tay, nhưng đám cưới nhỏ của đôi trẻ tràn trề hạnh phúc, bởi tình yêu!
Một ngày sau lễ cưới, trước lúc H phải trở lại bệnh viện, Châu dành hẳn cả buổi chiều đưa vợ về khu suối nước nóng khoáng Mỹ An (Phú Vang), thực hiện chuyến du lịch trăng mật. “Chỉ một lần như vậy, sau đó, vợ em “đi”. Thực tế buồn. Phủ phàng. Nhưng nếu được quay trở lại, em vẫn lựa chọn cách ở bên người mình yêu, dù chỉ là chớp mắt”- Chàng thanh niên trẻ nghẹn ngào.
Không phải ai cũng được may mắn, suôn sẻ, bởi cuộc sống là nhiều gian khó. Bây giờ, một mình bắt đầu lại với công việc rất vất vả, nhưng Nguyễn Duy Bảo Châu nói về con đường đến ngày mai một cách tin tưởng với tràn trề hi vọng. Cũng bởi Châu phải sống cho cả phần của người ấy! Tháng Hai, đất trời xanh tươi hoa lá mùa xuân. Có nụ hoa nở từ tình yêu, sẽ không bao giờ tàn phai, tỏa hương cho cuộc đời.
Bài, ảnh: Quỳnh Anh