ClockThứ Ba, 04/02/2020 10:52

Như người nhà

TTH - “Thằng nớ ngó huyên thuyên tía lia ghê hỉ. Bây coi chừng không thì ba voi không được bát nước xáo!” Mạ tôi nói, giọng hẳn vẻ không hài lòng với người làm công tạm thời mà tụi tôi vừa “đặt” xong hợp đồng miệng. Tôi dạ, như một cách để mạ yên lòng, nhưng thâm tâm lại nghĩ, mạ chắc mới chỉ tiếp xúc nên đó cũng chỉ là cảm nhận ban đầu. Có thể vì mạ tôi đặt chữ lo cho con cháu quá nhiều nên nhìn đâu cũng đầy sự dè chừng.

Thật ra thì tôi biết, bất cứ ai cũng vậy thôi, ngay từ lúc ban đầu mà gặp người nói nhiều như vậy cũng dễ mang đến sự e dè. Y như là điều mà tôi cảm thấy với một cô chủ spa mà mình ghé qua tư vấn hôm nọ. Tất nhiên mục tiêu của cô là thuyết phục khách hàng, nhưng kiểu nói liên tục, hết liệu trình này đến liệu trình kia mà không có sự ngưng nghỉ dễ làm cho khách của cô cảm thấy do dự khi lựa chọn…

Nhưng người làm công cho chúng tôi lại khác. Cũng chỉ là một sự tình cờ khi Quý được một người bạn nhờ đến trồng giúp cho chúng tôi mấy cái cây được vận chuyển từ nơi khác về. Mối quan hệ của họ, tôi đoán là đã lâu vì trông có vẻ rất hiểu nhau. Một thời gian sau đó, Quý thường lui tới chăm sóc để cây bén rễ, ra lộc hoặc trồng dặm cho chúng tôi ít loại cây ven theo chân tường rào. “Em cũng hơi phân vân nhưng sẽ cố để bảo đảm chúng sẽ sống!” – hôm đó Quý nói khi vợ chồng tôi lo ngại về một cây lưu niên được đánh bầu không tốt. Câu trả lời đã được chứng thực bởi sự chăm sóc của Quý.

Thời gian cũng dễ gắn kết tình cảm giữa người với người. Chỉ đôi lần ghé qua, Quý đã dọn dẹp lại lũ dây leo và phun thuốc, bỏ phân cho những loại cây lâu nay ít được chăm sóc chu đáo nơi nhà tôi đang ở. Tôi thích cách mà Quý làm, rất tận tình và không phải vì thù lao. Hôm đó, tôi nói Quý cầm tiền, nhưng anh chàng một mực nói, việc ni em giúp chị mà. Thấy cây mọc lung tung em ngứa mắt mà dọn thôi. “Việc nớ nội cứ để đó, con nói vợ con tranh thủ ghé qua làm cho. Nội lụm đụm rứa mà ngã là khổ lắm…”. Là Quý nói khi thấy mạ tôi dọn bếp và khoảng sân khi con cháu vắng nhà. Hôm sau khi tôi về thì lũ nồi niêu các loại đã được vợ Quý đánh chùi sáng tưng. Nhà cửa cũng đã được lau sạch. “Vợ hắn làm đó – mạ tôi nói – Hắn nói thiệt làm thiệt. Thằng nớ rứa mà được!”– mạ tôi nói. Giọng thiện cảm thấy rõ.

Hôm trước tết, ông chú tôi cũng gọi điện, nói tôi coi chỗ công tìm và trồng hoa chuối đó như thế nào cho rõ, kẻo người ta hét giá cao. Là chú nhắc chuyện Quý nhận tìm cây và trồng theo yêu cầu của chồng tôi, nhân chuyện bàn về mấy cây hoa giấy giá này, giá nọ. Khi tôi gọi lại vào mấy hôm sau, nói với chú là Quý không lấy tiền cây, chú ờ, rất nhẹ! Có vẻ như nỗi nghi ngờ đã phần nào được hóa giải.

Mấy ngày tết, biết tôi ốm, vợ chồng Quý lại tranh thủ ghé qua để giúp tôi dọn dẹp. Cả mớ lá xông gồm sả và các loài cỏ dại rất dân gian với lời dặn dò kỹ lưỡng. Căn bệnh cũng nhờ đó mà bớt dần…

Quý đã như người nhà của gia đình tôi, không phải chỉ ở phần việc ngủ lại trông nhà vào ban đêm trong thời gian thi công một cách trách nhiệm mà còn vì sự chu đáo và tình cảm theo cách của mình. Mạ tôi khi có việc gì, lại bảo nhắn cho Quý…

Tôi cũng vui, vì biết nhà mình có thêm chỗ tin cậy từ sự trao đi và nhận về…

An Chi

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Du lịch cắm trại “bùng nổ”

Du lịch cắm trại đang thu hút nhiều người tham gia, chủ yếu là các bạn trẻ. Ngày hè, vào dịp cuối tuần hay vào các kỳ nghỉ ngắn ngày, nhiều nhóm bạn, gia đình, người thân tìm nơi tĩnh lặng để được hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận cuộc sống yên bình…

Du lịch cắm trại “bùng nổ”

TIN MỚI

Return to top