Mà anh không chỉ lo “suông”, ở “bển”, anh tích cóp gửi tiền về cùng với bạn bè đi cứu trợ bà con vùng lũ. Thấy bạn đưa hình ảnh một phụ nữ ở Thanh Hóa vào Huế vào đúng dịp lũ bị mất hết giấy tờ, tiền bạc phải trú ngụ ngoài hiên một cửa hàng, anh nhờ bạn đến xác minh, nhờ bạn mua thức ăn, áo ấm, thuê nhà nghỉ chờ hết lụt rồi đưa về quê. Chu đáo như lo cho người thân...
Nghĩa cử của anh bạn cũng là việc mà rất nhiều tổ chức, cá nhân hảo tâm đang làm để cứu trợ cho bà con vùng lũ khắc phục khó khăn, ổn định cuộc sống. Biết bao tấm lòng đã tìm về, hỗ trợ vật chất, động viên tinh thần, sẻ chia những khó khăn với người dân quê tôi. Những bao gạo, thùng mì tôm, chai dầu, tấm chăn... ấm nồng sự sẻ chia trong lúc khốn khó. Giữa ngổn ngang bộn bề, những gói quà dù ít hay nhiều đã kịp thời làm vơi đi mất mát, đau thương, ấm áp tình người sau lũ.
Sự sẻ chia ấy không phải chỉ khi cuộc sống đủ đầy mới có. Tôi nhớ lúc nhỏ, Huế cứ mưa lũ mãi. Những lúc lũ lụt, tình làng nghĩa xóm dễ thương lạ. Xóm nghèo nhưng ai cũng đùm bọc, sẻ chia từng vá cơm, mảnh áo. Lương thực dự trữ được gom lại để chống đói cho cả xóm. Trong ngôi nhà cao ráo nhất được cả xóm tập kết về trốn lũ, mọi người quây quần quanh cái nồi đất bên bếp lửa hồng, củ khoai nướng, củ sắn luộc chia nhau càng thêm ấm nồng tình nghĩa... Sau lũ, có bao nỗi lo, bao điều mất mát. Những hạt thóc lên mầm, những cuốn vở bê bết bùn non, đôi dép đi học chỉ còn một chiếc; rau màu hư hết… Chúng tôi còn nhỏ, lại là con gái, chẳng giúp được cha mẹ nhiều. Vậy là cả xóm xắn tay giúp chúng tôi sửa lại nhà, khiêng đồ đạc, phơi lúa...
Mấy năm rồi, Huế lại có lũ lớn. Sau lũ, người dân nghèo càng thêm khốn khó, chống chọi với mất mát, hư hại. Nhưng họ không cô đơn, sau lưng họ là sự sẻ chia, tiếp sức của đồng bào, để rồi mai đây những vụ mùa bội thu, ấm no sẽ trở lại. Và tôi sẽ lại thấy những nụ cười lấp lánh sau nếp da nhăn…
Nguyệt Tú