Sương khói mờ nhân ảnh…
TTH - Chủ nhật, có bạn phương xa đến chơi. Mời ăn sáng uống cà phê, bạn gợi ý muốn được ăn cơm hến. “OK”, tưởng chi chớ món nớ thì… khỏe. Đưa bạn ra đường Trương Định, rồi Phạm Hồng Thái. Đông nghẹt. Răng không về thẳng cồn Hến? Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu và tôi chộp luôn. Hơi xa tí, nhưng hay. Vừa để được dịp giới thiệu cho bạn biết “đây thôn Vỹ Dạ”, đây xứ sở của nghề hến, cơm hến, chè bắp…
Qua cầu Phú Lưu một quãng, chúng tôi rẽ vào một lối nhỏ, tạt vào quán cơm hến bên trái. Rộng rãi, thoải mái. Hô mô có nấy, không phải xếp hàng chầu chực cực hơn…đi cày như mấy quán cơm hến ở đường Phạm Hồng Thái, Trương Định. Mà chất lượng cũng không có vấn đề gì.

Dân Cồn Hến với nghề cơm hến truyền thống
“Sao không sửa đi bác? Có bao nhiêu đâu…”- Bạn tôi bắt chuyện. Không ngờ rà đúng… tần sóng nỗi niềm của gia chủ. Vậy là ông quên cả “công tác phục vụ”, kéo ghế ngồi nói chuyện với khách chơi. Tựu chung vẫn là chuyện di dời, quy hoạch “treo”. “Cả ngàn nhà ở đây, không mấy ai có thẻ đỏ (giấy chứng nhận quyền sử dụng đất). Tui ở đây thuộc loại lâu đời mà vừa rồi phải nhờ bạn bè là lãnh đạo thành phố can thiệp mới làm được. Nhưng có thẻ đỏ rồi cũng… như không, ngân hàng họ chê, không chấp nhận thế chấp cho vay…”.