ClockThứ Tư, 24/11/2010 19:03

Thơ Nguyễn Hồng Vinh

TTH - Nhuốm một chút thế sự, như kiểu của những người làm báo, nhưng có thể nhận ra một điều gì đó rất mới mẻ và trữ tình trong Từ những nẻo đường (NXB Hội Nhà văn - 2010) của Nguyễn Hồng Vinh. Tôi thích cách mà anh nhìn vào mình để gọi tên, với những bão, xốn xang, âm thầm, rơi, dài dặc, xa mờ... Có lẽ vì thế, mà tôi thích Liễu như một cách mà anh bày tỏ.

Nhà báo Nguyễn Hồng Vinh hiện là PGS-TS, Phó Chủ tịch Thường trực Hội đồng lý luận, phê bình văn học nghệ thuật Trung ương; nguyên Tổng biên tập báo Nhân dân...

Hạnh Nhi (giới thiệu)
      
 
Vô đề I
 
Con thuyền anh giữa dòng đời vô định
Những ngả nghiêng trước con sóng xô bờ
Gặp em giữa bình minh sông nước
Sóng sông giờ bỗng ào ạt sóng thơ.
 
 
Liễu
 
Tóc em liễu hồ
Mắt em biếc hồ
Anh xin làm ngọn gió
Lăn tăn phiêu sóng hồ
Miên man thơm liễu hồ
 
 
Lần đầu
 
Lần đầu em ngắm Thu Hà Nội
Làn sương mờ ảo hoàng hôn
Cây bàng lá đỏ nơi em nghỉ
Bên đường thơm hương cốm làng Vòng…
 
Trở về phương Nam, Thu theo em
Lòng anh một trời sương hư ảo
Gió heo may thổi nghiêng chiều trống trải
Bồng bềnh con thuyền Hồ Tây cô đơn…
 
Thu - 2010
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Mâm cơm nóng

1. “Ba tin mẹ sẽ làm tốt!” – Vũ, chồng My hay dùng câu nói ấy để khích lệ tinh thần My mỗi khi đứng trước quyết định lớn. Lần đó, My gần như đặt cược cả công ty cho một hợp đồng có tính mạo hiểm. Nghĩa là nếu thắng, công ty My sẽ bước thêm một bậc thang mới, mở ra rất nhiều cơ hội cho những dự án kế tiếp. Ngược lại, nếu thua, khả năng xấu nhất là công ty My phá sản.

Mâm cơm nóng
Bóng nắng

Bà Liếng sống một mình trong cái chòi dưới chân dốc Mù U. Nơi đó vắng ngắt, cánh đồng bỏ hoang, cỏ ngoi lên tới tận bờ, mấy con bò làng bên cũng chẳng buồn qua gặm những đám cỏ cằn khô. Bà Liếng là người đàn bà câm nên người làng quen gọi bà câm, quên mất cái tên Liếng từ bao giờ.

Bóng nắng
Cậu học trò năm ấy

Xuân ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi ngoảnh mặt đi nơi khác. Nhiều lần tôi cố tình nhìn chăm chăm về phía Xuân để cậu ta không còn “cơ hội” đánh lảng sang hướng khác. Vậy mà dường như đoán biết được lúc nào là có ánh mắt của tôi đưa xuống chỗ ngồi của mình, khi thì cậu cúi mặt xuống, khi thì cậu nhìn mông lung ra cửa sổ, nơi có cây khế sai quả của nhà bác cai trường.

Cậu học trò năm ấy
Return to top