ClockThứ Ba, 13/09/2022 10:58

Tìm về chút hương quê

TTH - Chợ Đình – ngôi chợ nhỏ quê tôi – với cái tên thật dễ hiểu và dễ nhớ. Sở dĩ gọi là chợ Đình đơn giản vì nó nằm cạnh một ngôi đình trong làng. Ngôi đình cổ kính đã có từ rất lâu đời, dưới những tán cây cổ thụ sum suê. Không biết vì sao mà mọi người lại họp chợ ở đây, tôi chỉ biết là khi tôi còn nhỏ, mỗi lần mẹ bảo đi mua củ hành, bó rau về nấu cơm chiều thì tôi lại chạy ù ra ngôi chợ nhỏ nằm kế bên ngôi đình này.

Về ngang bến cũ

Ký ức thời thơ ấu được theo bà, theo mẹ đi chợ trên những con đường làng rợp bóng tre, thơm mùi rơm rạ với những món quà quê chưa bao giờ lại ngon đến thế. Những món quà quê dân dã, từ chiếc bánh đa, bánh rán cho tới con tò he sặc sỡ để rồi lại tiếc rẻ chẳng dám ăn hết.

 Nhắc tới chợ quê - ta có cảm giác nó quê không chỉ ở mặt hàng mà cả cách bán hàng của những bà, những chị - vậy mà ta lại yêu nét duyên quê ấy. Không hề có hàng sạp hay bàn ghế, người dân quê tôi chỉ có những thúng, những rổ, lót thêm chỗ ngồi dưới đất đã họp thành một ngôi chợ với vài gian hàng nhỏ, người mua lẫn người bán, ai cũng luôn nở một nụ cười đầy thân thiện... Những đồng tiền lẻ ở ngôi chợ nghèo quê tôi có những giọt mồ hôi vất vả, dãi dầu nắng mưa và chứa cả tình người.

Không ồn ào, không chen chúc, chợ họp lại vào cuối giờ chiều, tầm 4h đến 6h là chợ tan. Đó cũng là lúc các cô, các chú được nhận lại những thành quả lao động của một ngày; dù ít hay nhiều vẫn chỉ cười, như lời mệ Oanh vẫn nói với tôi khi chợ tan mà mệ vẫn còn mấy mớ rau chưa bán được: “Không bán được thì đem về luộc lên là tối ni có một món rau luộc, vừa chất lượng mà khỏi sợ sâu bệnh chi hết”. Hay hình ảnh chú Nam phì phèo điếu thuốc cười vô tư khi tôi hỏi cá ít như thế thì sao đủ, chú nhìn tôi cười và bảo: “Trời còn có lúc mưa, lúc nắng huống chi tôm cá, ngày ni ít cá thì mai mốt lại có thêm nhiều, mình sống bằng nghề ni, không bắt trước thì cũng bắt sau, lo chi con”. Niềm lạc quan đó thật cần biết bao trong bộn bề cuộc sống hiện tại...

 Đã có lúc cuộc sống cuốn ta đi trong vòng xoay cơm áo gạo tiền, nhưng lúc tĩnh tâm lại, chợt nhận ra những cái nhẹ nhàng mà những “người nhà quê" như bà tôi, bác tôi đang có lại thấy thèm cái cảm giác của quê mùa ấy, nhất là cái cảm giác được hòa vào không gian của chợ Đình với những sự đơn giản đáng trân trọng.

Khi cuộc sống ngày càng phát triển, những phiên chợ quê như chợ Đình quê tôi cũng dần dần biến mất, thay vào đó là những khu chợ quy mô, được bê tông hóa.

Cũng có thể, những phiên chợ quê sẽ không còn phù hợp trong cuộc sống hiện đại, nhưng mỗi lần đi ngang qua đây tôi vẫn cảm nhận chợ Đình quê tôi vẫn còn mãi như thế với cảm giác yên bình ngày xưa; để nhận được những lời thăm hỏi, động viên của các bà, các bác trong làng, tìm về với những món hàng vặt dân dã, tìm về với một phần ký ức tuổi thơ và nhắc nhớ về những điều xưa cũ.

Phương Nhi

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Chầm chậm tháng Ba

Tháng Ba, đôi khi mình muốn ngồi thật lâu dưới một tán cây. Những dải nắng trùng trình rọi qua vòm lá rậm, rắc mật lên bờm hoa mê mướt tím, đậu lại trên đôi cánh bầy sẻ đang mổ vào hư vô. Màu xanh ngợp đầy của lá tràn vào lồng ngực tháng Ba, như thôi thúc người ta hoài vọng về một quãng đồng mùa con gái, một cánh rừng rộng đến mộng mị, hay ấp ủ chiêm bao trong mảnh vườn tuổi nhỏ. Lứa gió đầu xuân hãy còn hây hẩy, nhu mì, nhón tay mở những cánh cửa tỉnh thức, thả bầy ý nghĩ đi rong. Giữa quãng vắng tưởng như bất động, mình ngồi đợi những xa xôi quay về.

Chầm chậm tháng Ba
Ký ức rồng xanh

Ấn tượng về rồng sớm nhất trong tôi mà đến nay còn lưu giữ, là con rồng ở đình làng; ngôi đình được xây dựng lại. Sợ chiến tranh tàn phá, xã mang sắc bằng, kèo cột cất giấu trong làng. Tôn tạo lại đình tuy nhỏ hơn song vẫn mang dáng vóc ngày xưa. Tôi nhớ câu thơ truyền trong dân gian mà mấy cụ đọc lại về ngôi đình bị hư hại bởi đạn bom, trước lúc nó được tháo dỡ đem cất: “Đình làng nay không rồng bay phượng múa/ Đứng trụi trần như bốt gác đầu thôn…”.

Ký ức rồng xanh
Ký ức mặn nồng & rực đỏ

Té ra cái vùng Ngũ Điền từng rất khổ, rất xa, rất khó khăn nhiều bề quê tôi có khá đông người làm nghề viết, cả văn và báo. Trong đó có anh bạn trẻ, phóng viên Đài Phát thanh Truyền hình Thừa Thiên Huế, giờ “trở chứng”, toàn viết trên trang facebook của mình về kỷ niệm, tập hợp lại, in tới mấy cuốn sách hót hòn họt. Toàn thời đói khổ mà vui.

Ký ức mặn nồng  rực đỏ
Văn Cao và ký ức thơ, nhạc, họa

Nhạc sĩ, hoạ sĩ, nhà thơ Văn Cao được biết đến là một trong những nghệ sĩ tài danh hàng đầu của Việt Nam trong thế kỷ 20. Ca khúc “Tiến quân ca” của ông được chọn là Quốc ca Việt Nam. Năm 2023 là tròn 100 năm ngày sinh của bậc tài danh ấy (15/11/1923 - 15/11/2023).

Văn Cao và ký ức thơ, nhạc, họa
Return to top