Đóa lặng thầm
Người ta hái nụ tầm xuân
Anh xin hái đoá lặng thầm em thôi
Mặc ai muốn hái sao trời
Anh về cất giữ nụ cười tháng Giêng
Dù ai nói đảo nói điên
Anh ngồi tĩnh lặng hành thiền nhớ em
Không về với sông Hương không phải đấng mày râu
Tặng Lê Ngọc Thuận
Bạn bảo “bất đáo Hương Giang phi hảo hán”
Gươm cùn, kiếm gãy hảo hán chi
Đầu thu ta sẽ về thăm Huế
Để được nhìn đôi mắt vương phi
Ta vốn kẻ hoang đàng chi địa
Yêu thì vô kể nhớ vô phương
Cuối đời còn một phương để nhớ
Mà lòng xao xác mãi không yên
Có lẽ ngày mai đi ở ẩn
Không bạn bè, không cả người thân
Nhớ em đó là điều chắc chắn
Thơ ta xin lót chỗ em nằm
Từ Sài Gòn nghe gió sông Hương
Từ Sài Gòn anh nghe gió sông Hương
Thổi tạt vào Thành Nội
Trưa nay em ngồi giặt áo
Nhớ về một cuộc tình buồn
Lòng trống rỗng chứa đầy hư vô
Mười ngón tay em hát
Ngọn lửa anh thổi vào tim em
Chắc chắn có một ngày nồi cơm sẽ chín
Anh muốn làm ngọn gió sông Hương
Giữa mùa hè oi bức
Thổi tạt giùm em nỗi muộn phiền
Thổi tóc em bay giữa thành quách cũ
Nhưng ngọn lá tình cờ như
môi hôn
Rơi vào nỗi nhớ
Mùa xuân
Có những lúc lòng em trống trải
Nỗi buồn vây kín thanh xuân
Em gõ bước giữa đêm khuya
một mình xa vắng
Thu bay
Từ Sài Gòn anh nghe gió sông Hương
Thổi tạt vào Thành Nội…