Cáo trạng xác định: “Quá trình điều tra, T khai nhận Phan Thị L (sinh 1968, trú tại phường Xuân Phú, TP Huế) là người khởi xướng cho T, bày ra thủ đoạn giả nhận hồ sơ làm dịch vụ xuất cảnh để lừa đảo, lấy tiền chị L, G. Số tiền lừa đảo được, T đưa cho L để chị L sử dụng làm hồ sơ cho con gái du học tại Mỹ và sửa chữa nhà ở của chị L, để T và L ở chung với nhau. Tuy nhiên, chị L khai T không hề đưa tiền cho L. Việc làm của T, chị L không biết, nên không có cơ sở để kết luận”.
Điều làm những người tham dự phiên tòa khá bất ngờ, tuy được xác định giới tính nữ, nhưng vẻ ngoài của T lại không khác một nam giới. Một thẩm phán cho biết, T khai 10 năm qua, T “chung sống” với chị L. Trước đó, chị này đã từng có chồng và 3 con. Thời gian chung sống, chị L dỗ ngon dỗ ngọt T nhờ bố mẹ đưa “sổ đỏ” của cha mẹ và bảo lãnh thế chấp vay tiền ngân hàng, để chị này làm ăn. Hậu quả: tiền đưa cho chị L tiêu tán. Cha mẹ T mất nhà cửa do T không có khả năng trả nợ, bị ngân hàng phát mãi tài sản thế chấp. Bây giờ, cũng chính họ là người vay mượn tiền bạc để bồi thường cho những người bị hại, phần nào khắc phục hậu quả do hành vi phạm tội của T gây ra. Điều “đáng buồn” với T, hành vi lừa đảo bị phát giác, khi T trốn vào TP Hồ Chí Minh, thì cũng là lúc chị L, “người tình” của T quay trở lại chung sống với chồng cũ. Coi như T “trắng tay”! Một người là người thân của T giọng vừa cám cảnh vừa trách móc: “Lệch là lệch ngay từ mối quan hệ của hắn với cái cô L đó. Rứa rồi còn u mê, trượt lần này đến lần khác vào cái chuyện pháp luật cấm, chừ vừa khổ thân vừa làm khổ cha mẹ”.
Tại phiên tòa, T thành khẩn khai nhận hành vi phạm tội. Lời khai của T phù hợp với lời khai những người bị hại, các tài liệu chứng cứ có trong hồ sơ vụ án... Riêng chuyện chị L là người xúi giục và chỉ “đường đi nước bước” cho T phạm tội là không thể nào chứng minh được. Ngồi ở hàng ghế phía sau, mặt L lạnh tanh. Chị này phủ nhận toàn bộ “cáo buộc” từ phía bị cáo T. Chỉ có cha mẹ T đau đớn, suy sụp vì cảnh nhà quá bất hạnh.
Khi được hội đồng xét xử cho phép nói lời sau cùng, T quay mặt về phía cha mẹ, mắt rớm đỏ: “Trước tiên, cho phép bị cáo được nói lời xin lỗi với cha mẹ. Vì con mà cha mẹ đã già yếu lâm vào cảnh không nhà cửa, nợ nần, lo âu, phiền não. Bây giờ, con hối hận thì đã quá muộn...”
Mỗi năm có hàng trăm bị cáo phạm tội hình sự, chịu sự phán quyết của pháp luật. Có thể, cũng có chừng ấy nỗi ân hận và tiếc nuối. Vậy nhưng, ân hận của T vẫn không hề cũ, vẫn là lời cảnh tỉnh với cộng đồng. Mỗi người phải biết điều chỉnh, rèn luyện để không sa vào những hành vi lệch lạc và sai lầm đáng tiếc, tránh xa những u mê có thể khiến ta hối hận cả đời.
Phạm Thùy Chi