ClockThứ Ba, 02/04/2019 08:40

Ước mơ của em

TTH - Xong việc khá muộn, nhưng tôi vẫn quyết định chạy đến quán mát xa mặt, gội đầu quen để “xả” cái đầu đang nặng trịch. Thật may, dù đang chuẩn bị đóng cửa quán, nhưng cô bé nhân viên vẫn thay đổi quyết định, vui vẻ mời khách vào. Nghe khách “khai bệnh”, cô bé tư vấn tôi nên mát xa đầu kết hợp ngâm chân bằng nước muối, gừng nóng, sau đó sẽ gội thật nhanh bằng nước ấm và sấy khô luôn.

Một nửa chông chênhNhững cánh én… dưới mặt đất

“Lắm công đoạn vậy sẽ mất khá nhiều thời gian, trong khi lẽ ra giờ này em được nghỉ ngơi”? Em cười hiền bảo không sao. Em đang cố gắng rèn tay nghề thật cứng, sớm có thể sống tự lập, có thể phụ giúp cho cha, để mẹ em đang ở xa được yên tâm. Ngập ngừng một lát em kể, mẹ em vào TP. Hồ Chí Minh sinh sống đã mấy năm nay. Trong đó có bà ngoại, các dì của em. Mẹ phải “bỏ nhà” đi vì không chịu được cảnh mỗi lúc ba say xỉn là gây gổ, đánh đập mẹ không thương tiếc. Em “thanh minh”, bình thường ba của em hiền lắm và rất thương vợ thương con. Thế nhưng mỗi lần say, ba em như trở thành người khác, lúc đó thật đáng sợ.

Hồi mẹ mới bỏ đi, em và đứa em trai nhớ mẹ lắm. Thiếu sự chăm sóc, bao bọc của mẹ, chị em em càng hụt hẫng, buồn rất nhiều. Bao giờ gọi điện thoại, hai chị em cũng tâm sự những cảm xúc đó với mẹ. Dần dần rồi hiểu, cần phải tạo sự thoải mái cho mẹ, mẹ cảm thấy thoải mái là vui rồi, nên bây giờ trong những cuộc điện thoại, chúng em chỉ nói những chuyện vui, những điều hai đứa đang cố gắng tự chăm sóc bản thân, cố gắng làm việc, học hành thật tốt, để mẹ yên tâm.

Về phần ba em, khi mẹ đi rồi, ông mới “tỉnh”, cố gắng không “dính” vào bia rượu, mong sau này mẹ sẽ quay về. Làm nhân viên ở quán giờ giấc thường không chủ động. Những ngày đông khách, tụi em phải mua đồ ăn về quán thay nhau tranh thủ ăn. Vậy nên buổi tối em thường “để bụng” về ăn cơm ba nấu để ba được vui. Hồi trước chị em em buồn ba. Bây giờ thấy ba hối hận, thay đổi như vậy tụi em thương lắm. Chỉ ước khi ba thực sự dứt khoát thay đổi, mẹ tha thứ quay trở về, gia đình em được sum họp trong vui vẻ, đầm ấm…

Em mới 19 tuổi (và cậu em của em còn ít tuổi hơn) không học hành “cao sang”, nhưng suy nghĩ và hành động không những trưởng thành, chững chạc mà còn đầy ấm áp, bao dung. Tôi cũng thầm mong, điều ước của hai chị em sớm thành hiện thực. Những ai thường làm “bạn” với men bia rượu giật mình tỉnh ngộ sớm, để tránh đẩy gia đình vào ly tán, con cái phải chịu thiệt thòi…

THÙY CHI

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Return to top