Đầu tháng 7, tôi đi Quảng Bình ăn cưới một người bạn. Tiệc xong, trời đã nhá nhem tối, tôi vội vàng gọi điện cho chủ xe vào Huế:
- Xin lỗi đây phải là nhà xe LV không ạ?
- Đúng rồi em, em muốn đi đâu?
- Dạ, em muốn đi vào Huế, mấy giờ có xe chạy ạ?
- Khoảng 15 phút nữa... Rồi chủ xe không quên giới thiệu: “Em yên tâm. Em chọn xe của tụi chị là đúng địa chỉ rồi. Xe ngon, chất lượng phục vụ tốt, wifi đầy đủ, bảo đảm an toàn của hành khách là trên hết. Xe có máy lạnh, mỗi người ngồi một ghế, không đón khách dọc đường...”.
Nghe đầu dây bên kia bảo thế, tôi cũng yên tâm rồi hối hả cùng người bạn ra điểm hẹn để lên xe về Huế. Chờ 15 phút, vẫn chưa thấy xe đâu, bấm máy gọi thì giọng đầu dây kia ngọt ngào bảo cố gắng chờ thêm tí nhé, tại chị bận giao trả hàng cho khách. 30 phút... rồi 1 tiếng trôi qua, mới thấy xe đến.
Bước lên xe, tôi ngán ngẩm khi thấy xe chật kín người. Vốn say xe, tôi xin được ngồi phía trước, giọng nói ngọt ngào qua điện thoại lúc nãy trở nên the thé: “Hết chỗ rồi. Ngồi dưới đó được thì ngồi, không thì xuống xe. Nhưng đây là chuyến xe cuối cùng về Huế rồi. Thích chơi sang thì xuống bắt taxi đi nhé”. Rồi họ nhồi nhét chúng tôi vào góc cuối chiếc xe khách cũ kỹ.
Chiếc xe lao đi nhưng bác tài vẫn chưa vội cho xe thẳng tiến vào Huế mà lòng vòng quanh mấy con đường của thành phố Đồng Hới tầm 1 tiếng đồng hồ nữa và đón thêm hơn chục người khách lên xe. Không có đủ ghế, nhiều người phải ngồi trên những chiếc ghế nhựa con.
Gần 8h tối, khi xe bắt đầu ra khỏi thành phố Đồng Hới, nhà xe mở đoạn băng với lời giới thiệu đã được ghi âm từ trước: “Kính chào quý khách, chào mừng quý khách đã đến với xe LV... An toàn của quý khách chúng tôi luôn đặt lên hàng đầu. Chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ, thượng lộ bình an. Thân ái chào quý khách”. Nghe mà ngán, đặt an toàn của khách lên hàng đầu đâu không thấy, chỉ thấy mỗi lần đến điểm gác của cảnh sát giao thông, tài xế đều phải tắt đèn xe để khỏi bị phát hiện chở quá tải. Quá tải, chiếc xe già nua cọc cạch như quá mệt mỏi khi tài xế cố chạy thật nhanh trong đêm tối. Ngồi trên xe, tôi rùng mình khi nhớ đến mấy vụ tai nạn xe khách vừa đọc trên mạng.
Sau hơn 3 tiếng vật vã trên xe, chúng tôi cũng vào đến Huế. Nhưng, tôi và những người ngồi trên chuyến xe ấy chắc chắn sẽ chẳng bao giờ dám đón xe LV.
Nguyệt Tú