Hôm ấy, TAND tỉnh mở phiên tòa xét xử phúc thẩm vụ án “yêu cầu thay đổi người trực tiếp nuôi con sau ly hôn”. Nguyên đơn là vợ cũ. Bị đơn là chồng cũ. Và “tài sản tranh chấp” là đứa trẻ 11 tuổi, con trai chung của họ.
Đã từng là một gia đình, nhưng cách đây mấy năm vợ chồng họ đã ra tòa đường ai nấy đi. Đứa con trai nhỏ giao cho người cha trực tiếp chăm sóc, nuôi dưỡng. Nay với lý do chồng cũ đã có gia đình mới, nên chăm sóc nuôi dạy con bị xao nhãng, con học hành sa sút, vợ cũ đứng nguyên đơn khởi kiện ra TAND TP. Huế yêu cầu được quyền trực tiếp nuôi con.
Tòa án cấp sơ thẩm xử chấp nhận yêu cầu này của nguyên đơn. Khi bản án sơ thẩm vẫn chưa phát sinh hiệu lực, người mẹ đưa con về nhà mình rồi “giữ” lại luôn. Không đồng ý với bản án sơ thẩm, bị đơn (người cha) kháng cáo lên cấp phúc thẩm, quyết “giành lại” con. Phòng xét xử TAND tỉnh chia hai nửa. “Một bên” là cha, ông bà và những người thân bên nội. “Bên kia” là mẹ, bà ngoại và đứa trẻ- “tài sản” đang bị “giành qua giữ lại”.
Ngồi cùng mẹ và bà ngoại, thỉnh thoảng đứa trẻ nhìn qua phía nhà nội bằng ánh mắt rụt rè. Ánh mắt ấy khiến không gian phòng xét xử như chùng lại, xót xa, ngậm ngùi.
Trước hội đồng xét xử phúc thẩm, bị đơn ấm ức “tố”: Trước đây vợ cũ “vứt” con lại cho anh nuôi, anh đã lo lắng cho con đầy đủ từ cái ăn cái mặc đến học hành. Vợ mới của anh cũng thương yêu đứa trẻ như con ruột...
Nguyên đơn trình bày: Năm 2012 khi ly hôn, vì điều kiện kinh tế chưa ổn định nên chị đồng ý giao con cho chồng trực tiếp chăm sóc. Thế nhưng, việc nuôi dưỡng phần lớn lại do ông bà nội của cháu. Sau khi lấy vợ, sinh con mới, tình cảm của anh dành cho con bị chia sẻ nên nhạt dần...
Trả lời câu hỏi của tòa, thực sự trong lòng bây giờ thích ở với ai, đứa trẻ 11 tuổi nghẹn ngào, đứt quãng: “Ba lấy vợ có 2 em... Ba nói, mẹ bỏ con...”. Không nói trọn câu, đứa trẻ ngồi gục mặt xuống bàn, khóc.
Tòa phân tích, con trẻ biết nghe lời hay không là do sự cảm hóa chân tình của cha mẹ. Vậy nên, các bậc cha mẹ phải suy nghĩ, tìm hiểu căn nguyên, đừng đổ lỗi cho nhau. Phải thiếu cha hoặc mẹ, đã là thiệt thòi lớn của những đứa trẻ chưa thành niên. Vậy nên, xin cha mẹ đừng vì “giành” con mà “tố” nhau, khiến vết thương trong tâm hồn trẻ thơ càng nặng và khó lành.
Duy Trí