ClockChủ Nhật, 23/08/2020 07:32

Vướng lại nỗi buồn

TTH - Người phụ nữ hơn tôi vài tuổi đối diện phía bên kia bàn. Mùa hình như đã về trong mắt. Hình như hôm đó cũng đã chơm chớm vào thu. Tôi nghĩ đến điều ấy khi nhìn những quả thị vàng rơi bên góc đường mình qua, trong màu nắng đã hiền trên lá. Phố nữa, cũng chậm rãi dần sau những vòng quay…

Đương nhiên với chị, không còn là những mối bận tâm về công việc nữa, dù tôi vẫn nghĩ, thật là tiếc nếu chị vẫn còn ở đó, với những sự vụ hàng ngày một cách trôi chảy. “Tối qua chị có giấc mơ kỳ cục – chị nói, khi thấy tôi im lặng dò hỏi – Đầu tiên là người phụ nữ đó dừng lại nhìn chị, đôi mắt thật lạ. Rồi anh về nhà và nói với chị về việc ly hôn. Dù là mơ, nhưng chị vẫn nhớ là mình đã đồng ý, với một chút đau nhức… Lúc đó, hình như chị đã nói cái gì thuộc về con, và chúng sẽ thuộc về ai. Cũng không nhớ là sau đó như thế nào, nhưng khi mở mắt, chị thấy lòng mình buồn mênh lên. Nên gọi em đến ngồi cùng một lúc…”.

Chỉ là mơ thôi mà chị - tôi xuề xòa rồi tếu táo những điều gì đó, như kiểu tránh đụng vào cây mùa lá rụng. Có những vết thương mở, nếu chúng ta cứ chạm vào chúng; hoặc chúng sẽ trở về trạng thái lành cũ, nếu tỏ ra không để ý nữa. Ít ra thì tôi cũng đã hy vọng như thế, trong khoảng thời gian bên chị, với những điều không đầu không cuối khác.

Khi cảm nhận công việc đã trở nên ngắt quãng lúc trở lại, tôi biết có nỗi buồn từ một thực thể khác đã đính vào mình. Y như là mình cũng đang trong mùa lá rụng. Không phải là những chuyện không đâu vào đâu, hoặc có thể chúng đã thuộc về cũ, chợt nhiên lại nảy lên, và mình không biết làm thế nào để hạ xóc.

Sự chạnh lòng, có lẽ là điều đến với bất cứ ai ở trong cuộc đời. Những hóa giải hay cất giấu, chắc chắn là điều dễ dàng hơn đối với môi trường chung. Nhưng trong chốn riêng tư, có khi lại dằng dãi những điều thuộc về chịu đựng. Chúng làm nên nỗi buồn. Làm nên một hàng rào dễ đổ, tạo nên những khoảng chênh vênh trong sự gắn kết và những mối quan hệ được cố định bằng một kiểu đi trên dây, hay những lúc đi trên dây như thế.

Bạn tôi là người ít bộc lộ mình. Chị thường giấu nỗi buồn trong chuỗi công việc ngày còn ở công sở, hoặc phủ lấp chúng bằng cách lo cho con, cho cháu; giấu sau những mớ cá bó rau xanh tươi ngon, những buổi chiều ở lớp học Yoga. Thế nên khi xoay ly cà phê thật chậm, tôi đã giấu những ý nghĩ đến trong đầu mình, rằng nếp gấp nào trên gương mặt chị là vết cứa từ một tin nhắn, gửi yêu thương đến một số máy khác mà chị đọc được khi nó còn lưu ở điện thoại của chồng. Nếp gấp nào làm chị phấp phỏng khi nó đến từ đêm, rồi biết anh còn những bận tâm khác nữa ở bên ngoài. Cả đôi mắt của chị, chúng vốn không phải sinh ra để buồn, giờ sao trở nên vời vợi quá! Cả những điều như vỡ loang ra, khi chị gọi tôi vào một chiều mưa nhiều năm trước. Có những điều không thể nói với người thân, và không phải người bạn nào cũng có thể dựa vào để khóc vùi…

Nhưng bây giờ đã thu rồi, và chị đã cứ thế mà qua nhiều mùa sóng. Những vơi vớt cũ chắc cũng đã dịu lại, vì thật ra, ai rồi cũng sẽ biết nơi nào để mình luôn là chỗ để trở về. Huống là chị lúc nào cũng ở đó. Đủ chịu đựng và đủ vị tha. Có lẽ, chỉ có giấc mơ là nơi bạn tôi bị đánh thức bởi những điều buốt nhức thành thật.

Cả tôi nữa, cũng nên ra ngoài một lúc thôi kẻo lại làm mình rơi vì những điều không thể tự tếu táo được.

YÊN MINH

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Du lịch cắm trại “bùng nổ”

Du lịch cắm trại đang thu hút nhiều người tham gia, chủ yếu là các bạn trẻ. Ngày hè, vào dịp cuối tuần hay vào các kỳ nghỉ ngắn ngày, nhiều nhóm bạn, gia đình, người thân tìm nơi tĩnh lặng để được hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận cuộc sống yên bình…

Du lịch cắm trại “bùng nổ”
Return to top