ClockThứ Hai, 22/10/2018 08:28

Nói với chị!

TTH - Thế nhưng tôi và nhiều bạn của tôi nữa, cũng là phụ nữ cứ mỗi lần đến quán cà phê của chị ở cuối xóm thôi trong ngày chủ nhật hoặc lúc rỗi rãi nhìn cách chị vừa đếm tiền vừa ngủ, chúng tôi không khỏi ái ngại.

Tôi có người quen, chị ấy có thể xem là mẫu người phụ nữ truyền thống khi đều đạt các “tiêu chí” về công dung ngôn hạnh, dù không phải là công chức, chỉ buôn bán bình thường nhưng vai nào chị cũng tròn từ làm vợ, làm mẹ, làm dâu và cả kiếm tiền. Với gia đình chồng và cả gia đình riêng của chị ấy, chị là người phụ nữ hoàn hảo. Thế nhưng tôi và nhiều bạn của tôi nữa, cũng là phụ nữ cứ mỗi lần đến quán cà phê của chị ở cuối xóm thôi trong ngày chủ nhật hoặc lúc rỗi rãi nhìn cách chị vừa đếm tiền vừa ngủ, chúng tôi không khỏi ái ngại.

Chị thiếu ngủ đến mức lúc cần tỉnh táo nhất là đếm tiền mà vẫn ngủ được thì ai cũng đoán được chị đã vất vả như thế nào. Con lớn của chị hiện đã 25 tuổi, đứa nhỏ nhất đang học lớp 11, nghĩa là đều có thể tự chăm lo cho bản thân kể cả chồng và bố mẹ chồng nhưng họ đều không cảm thấy có trách nhiệm với mẹ, vợ, con dâu của mình. Chị bao bọc gia đình đến mức những người thân xem đó là điều đương nhiên. Thế nên, những hôm chị đau hoặc nhà ngoại có việc thì chồng chị và mấy đứa con ăn chỉ có cơm bụi, bố mẹ chồng thì cứ vào ra rõ là sốt ruột vì sự vắng mặt của con dâu nên cơm trưa, tối của họ được thay bằng mì ăn liền.

Vì chỉ quen được phục vụ như thế nên hôm nào cơm không lành canh không ngọt là chị bị mắng hoặc ít nhất là ánh mắt khó chịu của bố mẹ chồng kèm mâm cơm còn nguyên thức ăn khi chị dọn xuống. Nhiều lúc ấm ức chị chỉ khóc một mình...

Nhiều người khuyên chị nên thẳng thắn này tỏ chính kiến hoặc ít nhất là nói ra suy nghĩ của mình nhưng chị bảo phận làm dâu, làm vợ không dám cãi lời bố mẹ chồng và chồng. Và cứ thế chị cam chịu từ lúc lấy chồng đến nay đã gần 30 năm. Những bữa cơm trưa lúc 4 giờ chiều, cơm tối lúc 11 giờ đêm khiến chị gầy gò, khắc khổ. Chị bảo kể từ sau khi lấy chồng chị chưa bao giờ có cơ hội tụ tập cùng bạn bè, họ cũng vì thế mà mất liên lạc với chị.

Tôi phục chị ở sự chịu đựng, chịu thương chịu khó và sự hy sinh của chị dành cho gia đình. Thế nhưng, tất cả những điều đó sẽ trở nên có ý nghĩa hơn khi những người thân trong gia đình chị nhìn vào đó để đối đãi tốt hơn với chị. Tiếc là điều đó chưa từng xảy ra. Đành rằng sự hy sinh có thể không cần đền đáp, song hy sinh kiểu cam chịu như thế không thể làm cho con cái tốt lên khi chúng luôn ỷ lại vào mẹ, khi chồng không chịu cố gắng, thay đổi và bố mẹ chồng chỉ biết đòi hỏi một phía từ con dâu.

Thế nên, chị à! Dù có là phụ nữ, có chồng con, có bố mẹ chồng và hàng tá trách nhiệm khác thì mình vẫn phải sống cho mình nữa. Nếu không chăm sóc tốt bản thân thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho gia đình. Mọi thứ thật sự tốt đẹp lên khi mình biết chăm sóc mình, miễn là đừng ích kỷ, đừng lãng phí, đừng diêm dúa. Dù có là chồng, là con hay là ai đi chăng nữa lúc họ đang khỏe mạnh thế, họ là người trưởng thành thì họ hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân, ít nhất là trong những sinh hoạt bình thường nhất và họ không có quyền bắt chị phải hy sinh, phải cơm bưng nước rót. Và nếu chị vẫn muốn làm thế thì khi xong tất cả mọi việc hoặc thỉnh thoảng nên dành cho mình chút thời gian hãy trang điểm thật đẹp, mua thêm đôi giày cao gót, cái váy hợp thời rồi hẹn những người bạn cũ đến quán cà phê, hẳn là chị sẽ thấy cuộc đời còn nhiều điều thú vị lắm. Như tôi chiều nay, đã cơm nước cho con khi rời công sở vẫn dành chút thời gian cho bản thân mình để lấy năng lượng cho ngày hôm sau.

Linh Đan

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Return to top