ClockChủ Nhật, 29/05/2016 12:27

Dở ẹc

TTH - Thực hiện quy mô gia đình nhỏ, nhà nào bây giờ cũng chỉ có 1-2 con. Ít nên sinh ra quý, quý thì thương lại càng thương. Cái lẽ thường tình nó như vậy. Tuy nhiên, nhiều nhà thương con thái quá, đôi lúc lại sinh... dở ẹc.

Như trường hợp bà chị tôi. Có đứa con gái, chị cưng hơn trứng. Tuyệt nhiên không cho cháu động tay động chân vào bất cứ việc gì, kể cả nhặt rau, vo gạo, rửa bát... Dạo vừa rồi dẫn cháu về nhà ăn giỗ, mấy bà cô cứ nghĩ cháu mình cũng như “o con gái bình thường”, hét vô bếp, sai làm việc này, việc khác cho vui. Chẳng dè nó cứ lóng nga lóng ngóng. Vậy là các cô “mắng” cho một trận, đuổi ra đỡ vướng chỗ. Mẹ cháu không nói ra, nhưng mặt trông rất nặng, có vẻ không hài lòng (!)

Tôi cũng có người bạn có cô con gái đã vào đại học. Học đại học rồi nhưng không biết giặc áo quần, không biết cả cắm nồi cơm, kho xoong cá, nấu tô canh để ăn khi tới bữa. Vậy là ba mẹ của cháu phải chi tiền, thuê một chị osin đi theo “học cùng”. Chẳng biết sau cô nàng ra trường có làm vương làm tướng gì không. Cũng chẳng biết cha mẹ cháu có giàu mãi để chi tiền chi bạc đỡ tay đỡ chân cho cháu không. Chỉ có điều chắc chắn là sẽ... “hên cực” cho chàng trai nào, gia đình nào rước được cô dâu như nàng. Kiểu thương con như thế nên mới đẻ ra “sản phẩm” như một bà mẹ Huế từng mang con ra khoe trên chương trình “Chuẩn cơm mẹ nấu”. Một cô gái (con của bà mẹ Huế ấy) đã “tra đời”, đã là nghệ sĩ thành danh, vậy mà đập múi tỏi, giần mấy cây sả thôi cũng không làm nổi. Mẹ thì có vẻ tự hào với điều ấy, còn người xem truyền hình thì lại thấy “ngá máu” không chịu được.

Ai có con cũng đều thương, chúng tôi cũng không ngoại lệ. Vợ chồng tôi không sinh được con gái, chỉ có 2 chàng đực rựa tuổi ăn chưa no lo chưa tới. Nhưng mẹ cháu hét ra trò, mỗi thằng mỗi việc, hết việc này phải tập làm việc khác. Quét nhà, lau bàn ghế, gấp áo quần, nhặt rau, vo gạo nấu cơm, rán trứng, ram thịt... “Đồ nớ mẹ phẩy tay trái cái là xong, nhưng tụi con phải làm cho quen, mai này vô đại học nhỡ học xa nhà còn biết tự chăm sóc. Sau nữa còn có vợ con, phải biết ngăn nắp, sắp đặt cho gia đình” - Nghe bà xã lo xa, tôi thấy hơi buồn cười, nhưng hoàn toàn ủng hộ. Và mấy thằng nhóc nhà tôi bây giờ nói chung là sai được, nhờ được.

Có thể có người cho rằng tôi quá căng ke, quá cổ lỗ. Nhưng với... vụ này, tôi vẫn xin bảo lưu ý kiến.

Thượng Bích

 

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

“Lùi lại” để sống bên con

Mùa thi cận kề, nhưng không ít phụ huynh đã bắt đầu thay đổi quan điểm, không còn quá kỳ vọng vào thành tích của con. Điểm cao cũng tốt, không cao cũng không sao miễn con vui khỏe là được. Tôi hiểu điều này khi mình cũng đang có hai con đang ở tuổi đến trường và cũng ở chung tâm trạng lo lắng khi tình trạng học sinh trầm cảm dẫn đến tự tử như một cách để giải thoát… đang lan truyền. Câu chuyện tưởng chừng đã cũ nhưng hệ lụy để lại đầy xót xa.

“Lùi lại” để sống bên con
Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Return to top