ClockThứ Năm, 05/08/2010 15:24

Thơ Trần Đức Lợi

TTH - Trần Đức Lợi sinh năm 1955, thành viên mạnh của Câu lạc bộ thơ Sông Bồ. Là một giáo viên đang giảng dạy tại Trường THCS Quảng Phú (Quảng Điền) nhưng anh lại có duyên nợ với thi ca. Đằm thắm và giản dị, thơ anh đã tạo được một dấu ấn rất riêng trên các tạp chí văn học cả nước.Trang thơ cuối tuần trân trọng gởi tới bạn đọc những sáng tác mới của anh.

NGÀN NHỊP YÊU THƯƠNG

Bồng bềnh trôi trên mặt sóng
Khối bê tông nặng ngàn cân
Gió Tam Giang chơi vơi tà áo
Vô tình em khẽ nắm tay anh
 
Cầu Trường Hà một nhịp bắc qua
Ngàn đời đã mỏi mòn kiếp cha tóc bạc
Kiếp mẹ lưng còng trên phá mờ sương
 
Biển Hạc Hải ơi!
Đôi bờ
giờ gần đến thế
Bởi có chiếc cầu một nhịp bắc qua.
 
 
 
THÁNG MƯỜI
 
Tháng mười
Nước đổ trắng đồng
Lưng trâu
Cò làm bến đậu
Cánh trắng chập chờn hư ảo
Đồng quê thay áo
Bạc phếch bờ vai
Áo mẹ
Trắng mặn mồ hôi
Áo cha
Tháng mười mùa bão gần qua
Mưa kéo dài day dứt
Heo may phía Bắc về
Cánh cò no con nước lớn
Tháng mười
Tôm tép thung thăng tìm nơi nước đổ
Quê tôi vào mùa hối hả
Gieo mạ đất cao.
                
ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Mâm cơm nóng

1. “Ba tin mẹ sẽ làm tốt!” – Vũ, chồng My hay dùng câu nói ấy để khích lệ tinh thần My mỗi khi đứng trước quyết định lớn. Lần đó, My gần như đặt cược cả công ty cho một hợp đồng có tính mạo hiểm. Nghĩa là nếu thắng, công ty My sẽ bước thêm một bậc thang mới, mở ra rất nhiều cơ hội cho những dự án kế tiếp. Ngược lại, nếu thua, khả năng xấu nhất là công ty My phá sản.

Mâm cơm nóng
Bóng nắng

Bà Liếng sống một mình trong cái chòi dưới chân dốc Mù U. Nơi đó vắng ngắt, cánh đồng bỏ hoang, cỏ ngoi lên tới tận bờ, mấy con bò làng bên cũng chẳng buồn qua gặm những đám cỏ cằn khô. Bà Liếng là người đàn bà câm nên người làng quen gọi bà câm, quên mất cái tên Liếng từ bao giờ.

Bóng nắng
Cậu học trò năm ấy

Xuân ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi ngoảnh mặt đi nơi khác. Nhiều lần tôi cố tình nhìn chăm chăm về phía Xuân để cậu ta không còn “cơ hội” đánh lảng sang hướng khác. Vậy mà dường như đoán biết được lúc nào là có ánh mắt của tôi đưa xuống chỗ ngồi của mình, khi thì cậu cúi mặt xuống, khi thì cậu nhìn mông lung ra cửa sổ, nơi có cây khế sai quả của nhà bác cai trường.

Cậu học trò năm ấy
Return to top