Đâu đó, là ký ức về một thời xa ngái. Nơi cánh đồng ở bên kia đường tàu và con đường đến lớp 1 cũng vắt qua đường tàu. Tôi hồi đó nhỏ chút xíu, vì sợ lũ bạn ở làng bên bắt nạt nên 3-4 đứa tụ lại thành một túm, lắp xắp trên những con đường ruộng để vào lớp. Nhớ con đường có một cây hoa gạo những ngày ở xứ Thanh và thật kỳ lạ là cho đến bây giờ, ước mơ có một chiếc gối bằng bông gạo mềm vẫn thường rơi vào những giấc mơ đâu đó.

Có một cánh đồng đã tràn qua tuổi thơ và cả thời thiếu nữ của tôi những ngày ở Huế. Nơi ấy bây giờ đã là những tòa nhà công sở cao tầng và khu dân sinh đắt giá, nên khó ai mà hình dung được cánh đồng những ngày mùa đông mờ nước, có những tấm lưng gập xuống để nhặt từng cọng rau mọc lạc bên bờ mương, những đám rau dừa, rau ngổ mọc lan man trong gốc rạ cũ. Hồi đó, lúa chưa thâm canh như bây giờ, nên người chăn nuôi trong các hộ gia đình còn có chỗ để mỗi ngày kiếm về một vài rổ rau cho lũ heo nhà. Mà nghĩ cũng thấy thương, khi cánh đồng mùa đông rét giá đến vậy mà vẫn cần mẫn nuôi hết đám rau dại này đến đám rau dại khác. Cuộc sống cứ vậy mà mở ra những trang khác. Mới hơn, và đủ đầy.

Hôm rời khu vườn bên cánh đồng lúa chín, người cùng đi với tôi đã ngắt về mấy nhánh. “Để căn phòng thơm hơn” là cách bạn nói, nhưng tôi nghĩ chắc bạn đang rất nhớ nhà. Dừng lại Huế đã chừng được non hai tháng sau chuyến ngược lên Tây Bắc dài ngày, bạn trở về và kẹt luôn ở Huế cho đến tận bây giờ, vì COVID-19. Bạn chắc nhớ mùi cơm mới ST25 của quê nhà, nhưng cách mà bạn thốt lên khi lần đầu chạm mặt với cánh đồng, cách mà bạn dang rộng đôi cánh tay như muốn ôm trọn vào mình hương thơm của cánh đồng, cứ làm tôi hình dung nỗi dằng dai về chốn quê thương nhớ…

Đối diện với tôi bây giờ chỉ còn những chân lúa. Có mùi hương quấn quíu của rơm rạ trong giá đồng rộng rênh. Trong khoảng sân vườn, cậu em của tôi đã xây hai cây rơm mới. Em bảo, lâu lắm mới làm lại việc cũ, nhưng đúng là thấy mảnh vườn như gọi lại một thời đã qua. Có những cọng rơm líu tíu vương vãi trên lối đi. Nó làm tôi phải khẽ khàng để không đánh động lũ sẻ nhỏ khi ghé qua trong một sớm mai bình yên.

Khi a lô để kể về khoảnh khắc mình đang có, sau khoảng yên lặng, như kiểu để mường tượng khung cảnh lành thơm trước một cánh đồng mấp mé thành phố Huế, bạn nói giờ điều ấy với bạn đã trở thành xa xỉ. Bạn làm tôi thay bạn lặng yên. Chung cư nơi bạn ở giờ đang trong vùng phong tỏa. Thành phố nơi bạn định cư giờ đang là điểm nóng của dịch dã. Bạn nói với tôi về căn hộ đóng kín. Về những lo âu vẫn chưa vơi vớt. Cả hy vọng không nguôi về ngày trở lại trạng thái bình thường mới cứ đến vào mỗi ngày…

Không hẳn là hoàn toàn bình yên, nhưng tôi vẫn cảm ơn bình yên của Huế những ngày này. Có những khi đánh thức lòng biết ơn, không hẳn và không phải là những gì quá to tát mà chỉ là hương gió thơm tho lành mát, như nơi tôi đang đứng bên một cánh đồng vừa gặt ở ngoại ô…

Nguyễn An Nhiên