Khi đọc Bebe, tập thơ mới của Hải do NXB Văn học phát hành, tôi vẫn thấy cái ồn ả ấy trong những vần thơ mà bản chất của nó là mong manh. Quả thật, tôi sợ thơ trĩu nặng. Nhưng giữa những câu chữ về sự phong trần và ồn ào giông bão, trong Bebe có những vần thơ khắc khoải đến nhói lòng mà Bao giờ Em đi vắng là một ví dụ.

Nguyễn Xuân Hải sinh năm 1967, hiện là Trưởng Phòng phóng viên Kinh tế  Báo Hà Tĩnh.

Hạnh Nhi (giới thiệu)
 
 
Bao giờ
 
em đã xa chân trần khờ khạo
và một vết bầm trong ý nghĩ
lang thang không cùng gió,
không cùng mây
ta nhặt tiếng khóc không chỗ rơi
thì đã xa ngàn chim trời
người chân trần ta nghĩ về em khôn nguôi
trắng lau ngày bạc thếch
hoài niệm về em chơi vơi trôi.
 
bao giờ em cùng tôi
trở lại ngày xưa trong veo
mẹ ngóng đợi và em ngóng đợi
qua nỗi buồn nước mắt
lung linh...
 
 
 
 
Em đi vắng
 
 
em đi vắng
thời gian dằng dặc kéo
bố con anh thui thủi một góc nhà
con cứ nhắc làm anh sốt ruột
em đi về có vấp đá, vấp dây?
 
bố con anh quen có em mỗi ngày
nên dài rộng đêm
sao dài rộng thế
trên mọi tính toan,
mọi nỗi đời dâu bể
em mỗi ngày cất tiếng cười vui
 
cứng rắn thế thôi,
nghiêm khắc thế thôi
anh khờ khạo,
anh đầy mình con trẻ
cũng giận hờn như con,
anh biết mình không thể
nếu một phút em hững hờ
với mái ấm bình yên
 
đêm khuya rồi
mà con cứ huyên thuyên
rồi bất chợt lặng người đi nhớ mẹ
anh ôm con vào lòng
biết không có gì thay thế
em vắng một ngày,
xa đã một ngày ư?
 
đã lâu rồi anh không làm thơ
nhưng nỗi nhớ nằm lòng như lửa
con còn nhỏ, anh hãy còn bé nhỏ
mai em về thắp sáng một niềm vui!