Góc phố sáng nay bỗng dịu dàng chi lạ, khi cây lộc vừng đứng nép bên bờ tường cũ kỹ xám màu rêu đang đổi thay sắc lá. Cái sắc màu vàng ươm và đỏ sậm ấy bỗng dưng khiến phố trở nên quyến rũ đến lạ thường. Từ đường Phan Chu Trinh, rồi rẽ lên Ngự Bình, con đường ấy mỗi ngày mình vẫn đi về hai buổi, và phố vẫn im lìm chẳng đổi thay cho đến khi cái sắc màu đỏ sậm cứ thấp thoáng giữa tán phượng vỹ xanh rì đã khiến những vòng xe phải quay chậm lại. Ngày phố thay màu, nhịp sống dường như cũng chậm lại theo từng chiếc lá bay. Mình đã thấy những tà áo dài trắng muốt làm duyên bên những tán lộc vừng rực màu dưới nắng. Khoảnh khắc giao mùa giữa xuân xanh sang hạ tím khiến ai đó nôn nao lưu giữ ký ức thời gian.

Không phải là tiếng ve xôn xao dưới những tán cây xanh rì báo hiệu mùa xuân đang đi về những thời khắc úa cũ, mà chính sắc đỏ của tán lộc vừng rực rỡ khoe sắc bên đường báo hiệu mùa hè đã sắp ghé qua. Phố dường như cũng nôn nao theo những phiến lá sậm màu xôn xao trải dài cả góc trời. Gió hôm ấy thật khẽ, đã xô ngã những tấm lá mang sắc vàng ngọt lịm rớt từ mái ngói nhà ai rồi lăn dài trên con đường rải đầy ánh nắng. Và nắng thì thật nhẹ nên sắc cam vàng của tán lộc vừng trước ngõ nhỏ bỗng khắc vào phố một nốt trầm cổ kính và rất đỗi bình yên. Mình nhớ căn nhà kiểu cũ nằm trong khu vườn rợp bóng cây xanh bên trong Thành nội lúc ngang qua. Căn nhà có lớp sơn màu vàng sậm mang dáng vẻ trầm mặc giữa phố sá mênh mang. Ngôi nhà có cây lộc vừng trước sân đỏ ối dưới nắng chiều đang trút đầy lá lên lớp mái ngói cũ. Mình như nghe được cả tiếng thở dài của chiếc lá trong tiếng gió thầm thì lúc chiều buông thật chậm. Hẳn cây cũng buồn khi trút bỏ lớp xiêm y mùa cũ. Rồi lộc non mơn mởn sẽ tìm về, cây lại xôn xao nói cười khi mành hoa rũ đỏ đưa hương trong những chiều thưa nắng.

Mình nhớ khung cửa sổ trong ngôi nhà cũ kỹ ở quê. Khung cửa gỗ có nước sơn màu vàng của nắng. Những buổi sáng tháng tư đầy gió lộng và nắng thì vàng ươm như hạt lúa vừa chín rộ ngoài đồng. Từ khung cửa đã cũ màu sơn ấy có thể nhìn rõ tán lộc vừng đỏ sậm bên vườn hè đang rùng mình trút lá. Đốm lửa đỏ rực ấy thắp lên giữa khu vườn xanh ngắt cây lá và rộn rã cả tiếng chim ca. Mình hay ngồi ở đó, nhổ từng sợi tóc sâu cho bà khi gió ngoài vườn lồng lộng thổi. Tán lá đỏ màu theo gió neo trên khung cửa đã tróc màu sơn. Bà không cần xé xuống tờ lịch cũng biết mùa đang sắp qua hết. Cũng nơi khung cửa ấy vào những đêm trăng treo trên ngọn lộc vừng khi mùa đã gần cạn. Hương lộc vừng ngọt lịm ngoài vườn theo gió ở lại nơi góc nhà, và nằm yên trong những giấc mơ quê một thuở.

Để sáng nay ra phố, mình như sống chậm lại theo từng nhịp lá vàng rơi và lắng nghe hơi thở của mùa thời gian đang quay những vòng cuối. Để rồi, cái mùi ngai ngái cay nồng của lá đốt ai vừa châm lửa vương trong chiều bâng khuâng khiến phố mơ màng như gieo lên thảm sương mờ. Một sớm mai, mình đã chọn ngồi ở quán cà phê ngay ngã tư trong thành phố. Từ góc quán, có thể thỏa thích ngắm nhìn hàng lộc vừng trước khách sạn đang thay màu áo cũ. Và dưới cái nắng vàng ươm như những đóa hoa dại trên cánh đồng quê, có thể thấy những nụ mầm chúm chím đang khúc khích cười dưới mây trời xanh thẳm. Chỉ ít bữa nữa thôi, nơi đó, hoa lộc vừng sẽ nhuộm hương cả góc phố. Và những vòng xe lúc sớm mai ngang qua sẽ lại trôi đi thật chậm, để hít hà cái mùi hương ngọt lịm bồng bềnh giữa phố miên man.

LINH CHI