Như bao đứa trẻ ở làng, mỗi mùa hè đến là tôi và chúng bạn lại lao vào những trò chơi đồng quê. Trò chơi mà ai trong chúng tôi cũng thích đó là làm súng bời lời. Cắt những đoạn lồ ô nho nhỏ, làm thành ống súng, chìa súng, chúng tôi trèo lên những cây bời lời thật to để hái quả. Quả bời lời tròn tròn, xinh xắn như những hòn bi ve tí hon, hai phe trẻ nít chia ra để đánh trận giả, tiếng súng bời lời nghe giòn tan, vui tươi như nụ cười reo vui của phe chiến thắng.
Chơi súng bời lời chán chê, lũ trẻ lại đóng vai những người buôn bán bằng thú chơi đồ hàng. Đâu có nhiều nhặn gì, chỉ cần vài chiếc gáo dừa, một đoạn thân xương rồng, những viên gạch vỡ là mỗi đứa đã có gian hàng của riêng mình. Sau khi sắp xếp ổn thỏa, chúng tôi ùa nhau đến cây duối cổ thụ trên cồn, mỗi đứa đều cố leo lên thân duối rậm rạp để bẻ lá, mỗi chiếc lá sẽ là một tờ tiền và tất nhiên, đồng tiền có mệnh giá cao nhất là chiếc lá to nhất.
Mùa hè cũng là mùa rụng của những tàu cau. Chỉ chờ có thế, lũ trẻ chúng tôi lại có thêm một trò chơi thú vị. Còn nhớ lúc ấy ở làng, nhà tôi có vườn cau hàng chục cây, thân cau vút cao, sừng sững. Mỗi năm được ba mạ tôi tưới bón bằng phân rong, bằng dòng nước cồn cát trong vắt, tán cau to thật to cứ đến mùa là lại rụng những chiếc tàu cau như chiếc võng con con. Mỗi khi nghe tiếng sàn sạt thật to, dù đang dở giấc ngủ trưa hay vun trấu để cho nồi cơm chín tới, tôi đều vội vã chạy ngay ra vườn. Nhìn chiếc tàu cau còn chút hươm vàng nơi cuống, nhìn lòng tàu cau trăng trắng và thơm hương thoang thoảng, tôi như muốn nhảy cẫng lên, chỉ mong gặp lũ bạn thật nhanh để chơi trò kéo tàu cau vừa vui, vừa hấp dẫn.
Mùa hè cũng là mùa của những loại quả dại ngòn ngọt, chát chát, chua chua. Đó là chùm dủ dẻ treo lủng lẳng, màu vàng hươm bên mé trảng cát. Là cây cơm rượu cho những quả bé tí tẹo màu hồng hồng, thơm thơm. Những quả dứa dại đội trên đầu chiếc vương miệng màu xanh bắt mắt, khi chín thoang thoảng mùi trong gió. Là lùm cây móc móc với những đóa hoa màu xanh tím, khi kết quả lại cho ra những chùm màu tím đen thật đen... Khi đã chán những trò chơi bắt keo, năm mười, chúng tôi lại cùng nhau vào rú khám phá. Hái quả, chọc tổ ong, trèo lên những cây bứa thật to, khi trở về, đứa nào đứa ấy đều mang những vạt áo đo đỏ, xanh xanh, vàng vàng quả dại.
Đối với lũ trẻ ở làng chúng tôi lúc ấy, những chiếc xe đồ chơi hay con búp bê mặc áo quần xanh đỏ sặc sỡ là những món quà xa xỉ. Ba mạ quanh năm làm lụng vất vả trên đồng, trồng những cây dưa hấu trên trảng cát bỏng để lo cho chúng tôi được đến trường. Vì thế, niềm vui của lũ trẻ ở làng chúng tôi giản dị lắm, đó là những thức đồ có sẵn quanh nhà, trên trảng cát, bên cánh đồng dưa ngan ngát màu xanh. Niềm vui đó còn nhân lên gấp nhiều lần khi chúng tôi dần lớn lên cùng nhau, được kể với nhau những câu chuyện trẻ con, được xây những ngôi nhà từ dây leo hay hít hà mùi rơm phơi trên đường làng.
Cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp ấy, lúc nào tôi cũng bất giác mỉm cười. Mùa hè của chúng tôi tươi vui và rộn ràng, nụ cười luôn nở trên môi. Nó còn đi vào những giấc mơ ăm ắp màu xanh tươi, làm cho mùa hè bớt phần oi ả.
Mai Huế