Quán bằng tranh tre mộc mạc như gieo nhớ ký ức bảng lảng nơi thôn nghèo. Con đường nhỏ quanh co dưới bóng cây ướt át. Gốc hồng cuối mùa sát mé hiên đã trút hết đám lá trên cành, chỉ còn trơ lại những quả hồng vàng ươm dưới mưa thao thiết. Tiếng mưa dội qua lớp lá nghe lách ta lách tách như lời ai thủ thỉ trầm buồn.

Cô chủ quán ngồi bên bếp lửa chậm rãi nấu nước pha trà. Mái tóc dài phủ lấy bóng lưng mảnh mảnh như vành trăng non đầu tháng. Thả một đóa sen vào ly ghỉm màu xanh đất, nước đã sôi đúng độ được rót vào. Những đóa sen trang đài ủ mình trong làn nước ấm chầm chậm bung cánh, tỏa hương. Hương trà dịu nhẹ làm lành ngọt lòng người giữa một ngày Huế tơi bời mưa lạnh.

Ngồi bên nhau giữa một ngày mưa, chẳng cần bận bịu trao lời. Lắng nghe mùi trà thanh dịu quyện quanh lòng mình. Khói xám lượn lờ quanh góc quán đượm mùi hăng hắc của củi ướt như muốn kể câu chuyện cũ xưa nơi quê nhà. Từng bao lần giữa những sớm mùa đông ẩm lạnh, con kéo chiếc đòn cha đóng bằng gỗ mít trong vườn, ngồi sát lại bên bếp lửa đỏ hồng, kề sát vai mẹ. Khói làm cay xè đôi mắt mà bàn tay lạnh cóng lại ấm lên theo từng cái xuýt xoa của mẹ. Những buổi sớm xưa cũ nơi quê nhà, cũng bên bếp lửa đượm thơm khói xám, cả nhà vây quanh chảo bột khuấy đơn sơ, vừa xoay đũa vừa chấm mút hít hà. Bột lọc dẻo dai, hương ớt cay cùng vị mắm mặn mòi biển khơi, chỉ vậy thôi mà ấm lòng ngày giá rét.

Nhớ quay quắt những buổi sớm mùa đông, trời đất như đan vào nhau và cùng chìm trong màn mưa trắng đục. Con vùi mình trong chăn ấm, nghe bước chân mẹ lạo xạo quanh góc bếp. Rồi tiếng mẹ nhóm bếp, tiếng lửa reo vui. Gió lùa qua mái tranh xao xác đưa hương khói hắc hắc chạy vào buồng. Củ khoai vùi trong bếp chờ ấm nước reo, mẹ đưa chiếc đũa bếp khều củ khoai đã cháy xem xém. Mùi khoai nướng thơm lừng củi lửa kéo con khỏi mảnh chăn thơm tho mùi đinh lăng ngoài vườn.

Nhớ bếp lửa ngày đông, mẹ ngồi đan áo cho con, bà ngồi bên khâu túi vải. Mảnh vải cũ cắt ra từ chiếc áo rách sờn. Trên chàn bếp ám đen bồ hóng, bì lá đinh lăng được phơi khô từ mùa nắng trước được bà gói kỹ càng. Những chiếc lá đinh lăng khô giòn được vò thật mịn, bà đổ đầy trong từng chiếc túi vải xinh xinh. Ngày mùa đông ẩm ướt và ngát mùi ẩm mốc vì thiếu nắng, nhờ những túi hương của bà mà quần áo, chăn mền đều thơm tho vị ngọt.

Giữa phố mùa đông, ngồi bên bếp lửa bập bùng, lòng thỏa thích trôi mênh mang về miền ký ức loang mờ xưa cũ. Giữa sớm mai se se và đầy gió lùa qua liếp cửa, vậy mà lòng vẫn thấy ấm nồng như có nắng trong tim.

NGỌC LINH