Thơ Tuệ Nguyên đã nói được tiếng riêng của một tâm hồn trẻ nhìn cuộc sống mang hơi thở thời đại mình đang sống. Có thể là nỗi cô đơn, có thể là sự nghi ngờ… nhưng tất cả đều thể hiện một trái tim nhạy cảm rất cần thiết để người nghệ sỹ thực thụ trải lòng mình vào, từ đó, loan báo với đời sống về cái đẹp đích thực của thi ca.

Xin mời bạn đọc cùng cảm nhận điều ấy qua chùm thơ mới nhất của anh.
 
Đông Hà (giới thiệu)
 
Cánh cửa khép

Tôi ra đi và khép cánh cửa lại
mọi cánh cửa nơi tôi đóng hết
đóng hết
không có một khoảng trống nào để nhìn về phía bên kia
cũng không có bảng chỉ dẫn nào cho sự quay lại
cho bất cứ ai
và cho cả tôi nữa

tôi, một nộm hình ẩn mình trong sắc màu tang trắng

ì mình trong đời sống
tôi le lét truy tìm vết tích của cái chết
của cái chết
ở cái chốn mà những thứ thuộc về nó kẻ nặn hình đã lướt qua
đã giẫm đạp qua
ở đó tội ác chưa được hoan nghênh
ở đó tội ác cũng chưa được kết án

tôi, một nộm hình tang trắng

cùng ở phía bên kia của cánh cửa khép
có người đi tìm kẻ đã chết
hắn phải ồn ào đến mức gây ra những tiếng động hoang mang trong đầu
và cả ở cánh cửa tôi vừa khép
hắn cào cấu nó cho đến khi nổi lên dòng chữ:

“Kẻ đã chết đang ở phía bên kia!”
 
 
Tự truyện
 
Tôi là cây chổi
nhiệm vụ của tôi là
quét
quét rác
quét sạch rác
 
Tôi quét từng ngày
từ trong nhà một anh nông dân đến những thành phố lớn
từ một cơ quan thôn làng nhỏ bé cho đến dinh đài các lãnh chúa
từ đồng bằng cho đến miền núi
từ ao hồ nhỏ cho đến ngoài đại dương xa xôi
tôi vẫn làm việc miệt mài với niềm tin rằng: “Mọi nơi sẽ luôn sạch sẽ.”
 
cho đến một ngày khi tôi tự vấn, rác là gì?
thì có đôi bàn tay ném tôi vào sọt rác
 
Và, tôi - là rác
sống một đời sống của rác
thứ bị vứt
thứ bị chà đạp, coi khinh
 
Tôi khóc cho những cây chổi đang làm nhiệm vụ
quét
quét rác
quét sạch rác
 
quét cả tôi.