Đây đó, bên cạnh những chiếc lá còn sót lại sau cuộc lìa cành phiêu diêu trong gió, là sự mơn man của những làn gió bất chợt tung tóc rối, vừa thong thả điệu đàng, vừa ngẫu hứng tự do lại vừa làm một cuộc trôi chầm chậm. Thảng thốt nghiêng nghiêng dõi theo từng vệt đi nhè nhẹ của lá sẽ làm cho người ta ngâm nga mường tượng đến những vọng âm nhỏ dần đều trong hồi kết của một bản giao hưởng bất tận. Với những chiếc lá, lặng lẽ gieo mình xuống lòng mẹ đất là hoàn tất của một cuộc hành trình hiện hữu, là một cuộc chu du nhớ nhớ quên quên quấn quýt quanh nỗi xao xuyến bỗng bừng lên trên những khuôn mặt tươi trẻ, nhưng với cái nắng của mùa đông, những cuộc đi hóa thành nhẹ bỗng. Thế là ngoài những khoảnh khắc mưa buốt thản nhiên khiến con người chỉ muốn thu mình vào một nỗi cô đơn mơ hồ nào đó, thì lại đến ngay những ngày, những giờ ta hớn hở nhoài mình vào cái khoảng không gian thời gian nghi ngút bay đầy những cảm giác rạo rực không hề báo trước. Cứ như đã sang xuân vậy.
Cứ thẩn thơ đi dọc theo những con đường nhỏ mênh mang trong Thành nội, và chợt nhìn thấy cái ám ảnh lung linh của biết bao giọt sương mờ trong một buổi tinh mơ đầy lạ lùng của đông, mới chợt cảm hết cái chếnh choáng ngất ngây hệt như một cõi thiên đường nào đó. Ở đó có những nước là nền cây, nền cỏ xanh ngắt, có những nét cô liêu là bóng người thoắt ẩn thoắt hiện vu vơ, và có cả cái lạnh mang đầy nỗi ngọt ngào là sự run rẩy của những chùm hoa vàng li ti mọc lẫn bên đường. Rồi nắng dần quyện lẫn vào gió, gió tung mình thì thầm trên những đôi môi xinh duyên dáng, những đôi môi như lại truyền đến những lời nắng ấm với cái ban mai ngơ ngẩn những ánh mắt người.
