Có lẽ tôi biết mình đang đón tết lần đầu tiên là khi được người anh trai dắt qua phố Đông Ba mua cho cái bong bóng bay. Lúc đó, anh trai đã học lớp mười còn tôi đang là lớp một. Hai anh em đi bộ qua chiếc cầu Trường Tiền và thỉnh thoảng khi mỏi chân, tôi và anh đứng lại trên những cái ban công lúc đó vẫn còn trên chiếc cầu duyên dáng. Phố xá ngày tết thật vui, và niềm mơ ước lớn lao của tôi thuở đó là sở hữu một cái bong bóng bay thật lớn đã trở thành hiện thực. Anh trai dùng tiền lì xì mua cho tôi cái bóng màu xanh cỏ non rất lớn, to như một cái thúng, và nó bay thẳng đứng lên trời từ cái sợi dây dù màu trắng rất chắc chắn. Tôi cầm trong tay sợi dây níu cái bong bóng đang kiêu hãnh bay lên và lòng kiêu hãnh của tôi cũng bay cao hơn thế. Này mọi người ơi, tôi đang sở hữu cái bong bóng cỡ lớn nhất có thể đó nghe. Cái bong bóng cỡ lớn này, tôi bị ám ảnh khi một đứa bạn đem nó tới trường và gần như ngay lập tức, được cả trường chú ý. Nó không chỉ đi vào giấc mơ thôi, mà cả đi vào nhật ký của tôi và từ đó, nó lộ ra cho anh trai biết. Và bây giờ, tôi đang sở hữu một cái bong bóng lớn, màu xanh tươi vui như tết.
Tôi vừa đi vừa ngước mắt lên trời nhìn ngắm nó, và cảm giác nó bay còn cao hơn ngọn núi Ngự Bình phía xa kia, đang tỏa sắc tía lên trong nắng. Thế rồi, bỗng ngược chiều có một chiếc xe đạp lao đến, tôi luống cuống nhảy tránh sang một bên và trong lúc luống cuống ấy, tôi để sợi dây cột cái bong bóng bay cỡ lớn tuột mất. Tôi cảm thấy rất rõ sợi dây đang vuột ra khỏi bàn tay nhỏ bé của tôi. Tôi la lớn “hắn tuột rồi” và nhảy lên chụp lại nhưng hụt mất. Anh trai đi bên cạnh cũng nhảy lên nhưng không kịp. Cái bong bóng xanh cỏ non cỡ lớn như một quả tên lửa, bay thẳng lên trời xanh, đem theo niềm tiếc nuối vô hạn của tôi. Cái bong bóng bay thật nhanh lên cao nhưng không ngay lập tức mất dạng, nó chỉ nhỏ dần một cách từ từ. Nhiều người đứng lại chứng kiến cảnh bong bóng bay tuột khỏi tay tôi, lấy làm tiếc rẻ vô cùng. Tôi òa khóc, lòng oán giận cái xe đạp ngược chiều vô lối. Anh trai kéo tôi ra ban công của cây cầu, ôm tôi vào lòng rất lâu, kiên nhẫn chờ tôi khóc. Dù răng em cũng đã từng sở hữu cái bong bóng cỡ lớn - anh trai nói. Tôi nhìn xuống sông Hương, thấy cả tôi và anh dưới đó. Hắn bay lên mãi à? - Tôi hỏi. Ừ- anh trai nói. Như thế hắn sẽ bay lên thấu mặt trăng và khi mô em bay lên mặt trăng là em sẽ lấy lại được?. Đúng rồi- anh trai hưởng ứng. Tôi tự nhiên vui vẻ trở lại, tin rằng lớn lên tôi sẽ bay lên mặt trăng. Mới hôm qua, một con tem nhặt được đã vẽ những phi hành gia Mỹ đang cắm cờ trên mặt trăng.
Bé chọn bong bóng