- Trời đang nắng lắm, anh mang theo nước chứ chạy đường xa.

- Cảm ơn… em.

Người đàn ông bước ra cửa, người vợ vẫn bước ra theo dặn kỹ từng điều trước khi cửa đóng then cài. Nhìn cứ như một sự đưa tiễn tảo tần của một gia đình đang hạnh phúc, chỉ khác là anh đang đi đến nơi làm anh sẽ nở nụ cười, còn chị lại quay vào và vùi đầu trong gối để mà nức nở khóc.

 

Năm mười tám tuổi, chị gặp anh. Chàng trai khi ấy vừa bước qua tuổi hai mươi hai với nụ cười tỏa nắng làm chị rung động kể từ lần đầu gặp. Anh rất vui tính, dường như tất cả đối lập với cuộc sống của anh: sinh trưởng trong một gia đình đơn thân, nhà có điều kiện kinh tế không tốt và chính vì thế anh càng cố gắng để được học bổng vào một trường đại học có tiếng. Anh rất lạc quan và lúc nào cũng nở nụ cười, chị yêu nụ cười anh và cũng yêu luôn người mang lại ánh nắng trong tim chị khi ấy. Ba năm sau, hai người lấy nhau. Khi ấy chị hãy còn rất trẻ nhưng khi nhìn thấy anh, nhìn sự chững chạc và sự quan tâm mà anh dành cho chị, mọi người đều tin chị đã lựa đúng người. Thậm chí bạn bè chị cũng trêu “chị tán anh thành công” vì trong mối quan hệ của hai người, chị là người theo đuổi trước.

Sau khi kết hôn, cặp vợ chồng trẻ dọn ra một căn hộ ở chung cư, chị vẫn tiếp tục việc học đang dang dở, còn anh thì ngày càng thăng tiến trong công việc nhờ sự cởi mở và tháo vát của mình. Nhìn vào, hai người dường như là sự bổ sung hoàn hảo dành cho nhau: Anh đôi khi khá hài hước nhưng rất trưởng thành và biết quan tâm đến chị. Cái cách mà anh luôn nắm chặt tay chị mỗi khi hai người đi cầu thang và nhẹ nhàng vòng tay qua eo đỡ chị ở bậc thang cuối có thể khiến ai nhìn vào cũng thấy anh vô cùng nâng niu hình hài bé nhỏ ấy. Chị cứ như một đứa trẻ lớn lên trong sự nuôi dưỡng của anh, thậm chí khi tụ họp bạn bè chị cũng luôn nói:

- Em được anh Phi nuôi rất tốt, ảnh không cho em làm gì luôn.

Còn chị, chị vẫn còn giữ lại trong mình sự ngây thơ của một đứa trẻ mới lớn. Đôi khi những suy nghĩ và sự quan tâm cùng lối suy nghĩ đầy sự non nớt nhưng có thể thấy tình yêu của chị là vô cùng lớn. Anh mắc chứng sợ xã hội, nhìn anh như vậy nhưng những tiếng động lớn hoặc ai đó làm anh giật mình đều làm anh hồi hộp tim. Vì thế chị luôn đi cùng anh khi ra ngoài, vì chị sẽ luôn nói với anh trước những thứ có thể làm anh sợ và sẽ luôn nắm tay anh để giữ lại sự bình yên trong tim anh.

Thế nhưng, anh ngoại tình. Nhưng không biết ai là người thứ ba khi anh đã quen người ấy trước cả khi cưới chị. Và chị cũng biết. Chị chỉ mới biết về người ấy ngay trước ngày cưới, và anh cũng nói với chị hãy hủy hôn vì anh không muốn chị phải đau khổ, anh yêu thương và nâng niu chị như một người em gái. Người kia là người không được gia đình anh chấp nhận, và vì nhiều lý do anh đã phải chia tay người ấy và chị trở thành một người thế thân. Chị chấp nhận, vì chị yêu anh, và chị huyễn hoặc rằng khi chị ở cạnh anh thì có thể chị sẽ khiến cho anh thay đổi… Nhưng anh đã không, đã không suốt những tháng năm sau đó…

Những năm đầu anh còn dè dặt. Sau dần anh bắt đầu thường xuyên đến hơn với người tình. Vì ngay từ đầu đã chấp nhận mối quan hệ này, vì ngay từ đầu đã hy vọng nên chị không thể cấm cản, chỉ có thể dành sự quan tâm, yêu thương để khiến anh thay lòng…

- Anh đừng thức khuya nữa, làm ít thôi chứ mệt, nhớ uống thuốc vào. Cuối tuần, chỗ ấy sẽ bắn pháo hoa, anh coi đi thì cẩn thận chứ giật mình nhé…

Nhưng dù chị có giúp anh che giấu mối quan hệ thế nào đi nữa thì cũng có ngày bị phát hiện. Gia đình đã ngay lập tức triệu tập cuộc họp và không tiếc lời ngăn cản anh. Ba ngày, anh đã suy nghĩ ba ngày và đã lựa chọn, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ xem chị khác một người em gái. Vì có lỗi nên anh luôn bảo bọc chị, chứ chưa bao giờ vượt quá giới hạn của tình thân.

Trong một mối tình, đôi khi sự trọn vẹn nghĩa tình không thể thắng nổi sự mãnh liệt của tình cảm. Tình yêu vốn là điều khó lý giải, không phải cứ đối xử chân thành sẽ được đền đáp. Ngày ba người gặp nhau, ngay khi anh đến sau nhưng chọn ngồi chung phía với người ấy chị đã gần như biết được câu trả lời nhưng vẫn mỉm cười chấp nhận. Người ấy dường như không biết nhiều về nỗi sợ của anh, không biết nhiều về thói quen, nhưng đó là người mà như anh nói:

- Cô ấy không cho anh quá nhiều, cũng không quá ít, nhưng làm anh cảm thấy an tâm.

Ba người nói chuyện hồi lâu thì nước order mới báo đến, khi anh đứng dậy đi lấy nước. Chị cũng đứng dậy nhưng là để ra đi. Chị biết bữa gặp cuối cùng này là lời tạm biệt, chị không hề trách anh vì vốn dĩ tình yêu không có lỗi, vì vốn dĩ hôn nhân này ngay từ đầu là chị cố chấp, chị ích kỷ cho tình cảm của mình. Chị nhìn người phụ nữ anh yêu, nhìn anh đang đứng lấy nước tại quầy lần cuối, miệng nở nụ cười:

- Điều cuối cùng em muốn nói, hãy chăm sóc anh ấy thay em…

Và chị bước đi, phải thật xa khỏi căn quán ấy, chị mới bắt đầu òa khóc.

Lê Hứa Huyền Trân