Mà mình thích xuyến chi từ lúc nào nhỉ? Thuở ở Đống Đa, có những ngày mình và bé con dậy rất sớm làm một vòng quanh hồ và hái đầy một tay xuyến chi, loại hoa mà Xim lúc nào cũng náo nức gọi nó bằng một danh từ chung: hoa dại. Trong không gian vừa đủ rộng nhưng tôi tối của gian giữa, trên chiếc bàn nhỏ thâm thấp mé cửa sổ, xuyến chi có một ngày hiện diện với mùi hương mảnh khảnh. Cố lắm thì cũng đến chiều, trong chiếc bình bằng tre mà mình mang về từ một hội chợ xanh đã khá lâu, xuyến chi bắt đầu ngại ngùng héo rũ. Rất nhiều cánh trắng mỏng đã đậu lại trên mặt bàn. Bụi phấn nhỏ nhẹ chạm vào tay khi mình mang hoa đi… 

Nhưng hình như là không phải thế. Không phải chỉ là những ngày ở Đống Đa. Mình có mấy cái ảnh hai bé nhóc ngã nhoài ra bên vệ đường, nơi những bông xuyến chi dạt về một phía như đang khanh khách cười. Mình nhớ trên vạt đường tàu hồi còn ở Thanh, xuyến chi mọc mê mải và chẳng thèm nhìn ai. Cũng không biết là có phải loại cây mà ngày đó, chị mình vẫn cắt và bó lại thành từng túm để gọi ốc trên những mặt nước xâm xấp? Là những bó hoa mà thi thoảng, mình đã làm rớt lại trong những chiều tìm rau và cõng về đến trĩu cả lưng, khi vùng đất rộng phía sau lưng khu tập thể Đống Đa còn là cánh đồng, vẫn thảng thốt tiếng vịt kêu chiều và hoa súng tím nở buồn cả một tuổi thơ…
 
 
Chị mình có một cái truyện ngắn rất hay: Hoa xuyến chi. Mình biết chị cũng bị ám ảnh bởi xuyến chi. Hồi đó chị viết bằng tay, nên không còn bản gõ nữa. Mình nhớ là khi đưa nó cho Thái Ngọc San, anh ấy đã rất thích và Thanh Niên in sau đó mấy ngày. Hoa xuyến chi gọi chị cả một vùng ký ức. Nó cũng là tiếng ngân vừa trong trẻo, vừa thảng thốt khi chị nhìn cái eo thon của cháu gái  lần đầu mặc áo dài trắng đạp xe đến trường. Lúc ấy, khi nét chữ chạy đuổi nhau trên trang giấy, mình biết chị đã ngoái nhìn một thời thiếu nữ…
 
Ngày thường, mình vẫn ngang qua vệt xuyến chi nơi mé đường dẫn xuống ngã rẽ vào Phan Bội Châu. Bé con thi thoảng vẫn nhắc mẹ về việc không mang hoa dại về nhà nữa. Thật ra là mình vẫn thích. Thi thoảng vẫn không cưỡng lại việc buổi sáng lại cùng con gái tha thẩn nhặt hoa. Nhưng lại cứ thấy tồi tội khi phải rời hoa trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Thế nên, hay nhất là vẫn cứ chạy ngang qua và biết là xuyến chi vẫn ở đó... 
 
Đôi khi hoa xuyến chi hiện về trong giấc mơ, và khi ấy, mình trở lại với vùng đồi thấp ở Thuỷ Bằng, những ngày lớp văn của mình đi lao động hè. Hồi ấy, xuyến chi vụng về… 
 
Nhưng lúc này, khi ngồi ở đây, mình lại thấy xuyến chi gai góc, bình thản. Vậy thì cớ sao mình lại phải xa vắng?
 
Với một chút ít ngột ngạt, mình sẽ xem lại chùm ảnh đặc tả xuyến chi.
 

Minh Hà