Sau cùng, nó nộp đơn vào một doanh nghiệp tư nhân. Thực ra thì cũng thông qua tôi là chỗ có quen biết, đã đánh tiếng trước và được chủ doanh nghiệp này cho hay sẽ trả lương không đến nỗi nào so với mặt bằng chung. Nhưng làm được một thời gian, nó về nhà với tâm trạng bất an: Không thấy chủ doanh nghiệp ký tá hợp đồng gì cả. Ban đầu cứ ngỡ mình mới vào, người ta còn thử thách. Ai dè, hỏi quanh, các nhân viên cũ đều vậy hết. Hợp đồng lao động không, bảo hiểm y tế không, bảo hiểm xã hội không… Song, vì mưu sinh nên ai cũng nhắm mắt cho qua chuyện.
Ảnh chỉ mang tính minh họa
Tới kỳ nhận lương, số tiền đứa em tôi được trả thấy mà…choáng. Đại học ra trường, lương… 1 triệu. Đã vậy, chủ doanh nghiệp chỉ trả 80%; 20% còn lại: nợ (!) Và chưa biết bao giờ mới trả. Mà, đâu phải doanh nghiệp làm ăn thua lỗ. Khách đến giao dịch kha khá. Lãi cũng vài trăm đến cả tỷ đồng mỗi năm. Vậy mà đối xử với nhân viên theo kiểu bóc lột. Đúng là… đoản!
Cầm mấy đồng lương trên tay, đứa em tôi lẩm bẩm: Lương thấp, bảo hiểm không có, kiểu này thì… chết. Thôi, bỏ! Nó quyết định và nghỉ cái rẹt ngay ngày hôm sau. Cũng chẳng cần phải đơn trương, báo cáo báo chồn gì sất. Người ta có ký hợp đồng lao động đâu, có tuân thủ pháp luật lao động đâu mà mình phải làm cho đúng quy trình quy chuẩn. Mệt! - Nó lý như vậy.