Giúp?

Trưa. Đang say sưa giấc nồng, chợt tiếng chuông điện thoại dồn dập như hối thúc, T mắt nhắm mắt mở, quờ tay tìm chiếc di động. Tiếng người anh ruột: “Việc vợ chồng thằng L tranh giành khách, anh đã gặp nó bàn bạc rồi mà chẳng giải quyết được. Khi nào xe nó ra Huế, em gặp nó nói chuyện xem thế nào”. Dặn T điều đó, nhưng giọng của người anh xem chừng phiền muộn và chẳng mấy hy vọng.
 
Cuộc điện thoại không những khiến T tỉnh ngủ hẳn mà còn làm “sôi sục” trong lòng anh ta nhiều trạng thái cảm xúc. Thương anh trai chừng nào thì T càng bực bội, tức tối kẻ đã quấy nhiễu công việc làm ăn của anh chừng đó. Chuyện là: người anh ruột của T có chiếc xe chở khách chạy tuyến Đà Nẵng –Viêng Chăn (Lào) và ngược lại. Vợ chồng anh L (ở Đà Nẵng) cũng đang hợp đồng quản lý sử dụng một xe khách, cùng chạy tuyến Đà Nẵng- Viên Chăn. T phụ xe cho anh nên nhiều lần gai mắt về việc bị “xe kia” tranh giành khách, hỏi sao người anh không bức xúc? Để “xóa” đi nỗi phiền muộn của anh, T nghĩ ra cách phải tìm một số thanh niên, chặn đập phá xe khách kia... dằn mặt. Có thể, “chúng nó” sợ, rồi sẽ “co vòi” thôi. Nghĩ là làm, T nhờ thằng bạn tìm giúp một số thanh niên thực hiện ý đồ. Nhóm thanh niên đồng ý “giúp” đều là bạn bè người quen cùng chơi với người bạn của T.
 
Sáng hôm đó, cả nhóm chuẩn bị kiếm, ná cao su, rựa, dao. Tất cả bỏ vào trong bao lác, dấu ở bụi cây ven Quốc lộ 1A thuộc địa phận phường Phú Bài, thị xã Hương Thủy. Khoảng 9 giờ sáng, “mục tiêu” xuất hiện. Một người trong nhóm cầm túi xách ra vẫy xe. Xe dừng lại sát lề đường đón khách. Hai người phụ xe mở cửa bước xuống thì bị người khách bất ngờ rút kiếm dọa chém nên hốt hoảng bỏ chạy. Mấy người khác trong nhóm cầm dao, đùi tre cùng “chiến hữu” rượt đuổi theo hai phụ xe này. Những người còn lại nhặt gạch, đá ném vào cửa gương, dùng đùi tre ném vào cửa kính phía trước bên phải đầu xe, đập vào đèn xi nhan sau bên phải xe, làm một số bộ phận hư hỏng. Giá trị tài sản bị thiệt hại qua giám định là 6.350.000 đồng. Riêng hai người phụ xe, các đối tượng chỉ hù dọa nên không bị thương tích gì.
 
Hậu quả nặng nề
 
9 bị cáo ra trước vành móng ngựa, “kéo” theo người thân của họ, khiến không gian phòng xét xử chật hơn.
 
Khi Hội đồng xét xử thẩm vấn, T khai nhận rõ ràng toàn bộ sự việc. Nhưng trả lời câu hỏi vì sao lại có hành vi cố ý làm hư hỏng tài sản của người khác, giọng T chợt “mỏng” lại: “Biết anh trai buồn bực vì bị người khác tranh giành khách nên bị cáo thương, chỉ định dọa cho người ta sợ để giúp anh. Cứ nghĩ, có làm hư vỡ bộ phận nào đó của xe, xui xẻo thì chỉ bồi thường cho người ta...”.
 
Một người phụ nữ tuổi chừng sáu mươi, lấy ống tay áo thấm hết mắt này rồi lại mắt kia, nghẹn ngào: “Anh em thương nhau là điều rất quý. Nhưng...” Anh trai T ngồi lặng lẽ. Những bà mẹ, ông bố khác ngồi lặng lẽ. Sự thật xót xa, rằng cái cách mà T giúp anh trai, những thanh niên ấy giúp bạn là hành vi vi phạm pháp luậtt hình sự và bây giờ, họ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Họ tự hại bản thân đã đành lại còn làm khổ gia đình, cha mẹ...
 
Ngày 13/1/2012, TAND tỉnh xét xử T và các đồng phạm về tội “Cố ý làm hư hỏng tài sản”, phạt T. 1 năm 9 tháng tù. Một bị cáo 1 năm 3 tháng tù, hai bị cáo khác, mỗi bị cáo 1 năm tù. Các bị cáo còn lại, chưa thành niên, nên được cho hưởng án treo. Về trách nhiệm dân sự: Gia đình T đã tự nguyện nộp số tiền 6.350.000 đồng để bồi thường thiệt hại do hành vi của T và các đồng phạm gây ra.

Phạm Thùy Chi