Như lệ cũ, chọn một ngày cận xuân hửng nắng, cả nhà dắt nhau lên thăm ông ngoại. Ông đã nằm đó được 16 năm, với con trai, con gái và một người cháu nữa...

Lớn quá rồi, cái tết dọn dẹp, phụ cúng cũng qua được mấy mùa trăng. Bản thân bớt háo hức bởi cái suy nghĩ sẽ được lì xì sắp trở thành “viển vông”. Mấy mẹ ngày ngồi với nhau cũng bắt đầu than ngắn thở dài cho sự mệt sắp tới. Chỉ có ngoại, vẫn hay la rầy nhưng đến khi dọn bàn cho ông, thì gian phòng im bặt. Tầng trên cao nhất là phòng của chồng và các con ngoại, bà có cả khúc ruột ở đó nên dù hơi chậm, tôi vẫn thường nghe chuỗi lóc cóc và tiếng chà tay trên thành cầu thang cứ lên cao dần. Lâu lâu có tiếng ngoại khóc, rồi nói mấy lời thì thầm không rõ chữ. Tôi biết tỏng lý do, nhưng lâu nay vẫn bảo là ngoại đau chân. Đã như thế, mười mấy năm rồi. Ông của tôi đã đi xa từ rất lâu, từ khi tôi chẳng hiểu chuyện, chỉ giả vờ khóc như mấy anh chị. Chớp mắt một cái xung quanh ông đã mọc đầy cỏ cát.

 Hồi còn nhỏ mỗi khi tảo mộ, có một bé con thường hay cúi lưng nhìn sâu vào lỗ thông quanh bờ đá, cố nói vọng vào để ông biết cháu ông đã đến. Những lần khác có mấy hòn đá trên mộ bị vất ra xa, không phải để lấy chơi liễu như tụi trong xóm, mà có con bé sợ ông mình nặng bụng. Con bé tên “tôi” giờ đã lớn, đã biết rõ ông không thể trả lời và cũng không cảm nhận được nặng nhẹ nên hành động cứ ít dần, tới giờ thì không còn nữa. Tôi không có nhiều ký ức về người thân đã mất của mình. Hẳn là do không có dịp tiếp xúc với dì và cậu, hoặc tôi hư, nên dần úa màu đi những chuyện đã có. Thú thật, ký ức về ông trong tôi không còn rõ nét, tất cả chỉ qua lời kể của mẹ và ngoại nên cố nhớ lại, cũng không chắc nó đã xảy ra trong đời hay chỉ là dưới cơn mơ. Chỉ biết ông hiền thiệt hiền và đó là tất cả. Lâu lâu có những nhịp nhớ gợi về nhắc bản thân rằng, chúng tôi đã từng có nhiều buổi trưa bên nhau để ông tập viết nơi hành lang nhỏ bị che khuất bởi tấm chiếu tàn ngoại cố phơi cho kịp nắng. Hay một đêm nào đó lập lòa cảnh ông nằm trên giường xếp nói rất nhiều với mọi người nơi phòng khách cũ. Dù cho không tài nào nhớ nổi nội dung hay đủ can đảm để khẳng định hôm ấy trong quá khứ liệu đã từng diễn ra hay chưa, nhưng chắc chắn ngày đó hẳn rất buồn. Mọi chuyện càng quay về trong ngắt quãng, bản thân lại càng ngại vì biết chắc ông sẽ không tài nào vui nổi.

Tôi thương ông, điều đó hẳn là có thật nhưng đã chỉ luôn tìm đến mỗi khi cần nguyện ước hoặc đêm rằm tròn tháng. Ba mẹ tôi cũng thương ông nhưng hẳn là ba mẹ quá bận để có thể lên với người đều đặn. Cây sứ trước “nhà” không biết giờ đã vươn xa hơn hay dần ngắn lại, không rõ đường vào giờ có còn quang. Bản thân vài khắc không dám đặt quá nhiều câu hỏi vì nghi vấn càng nhiều chỉ là thêm một bước để chỉ ra chúng tôi đã thực dụng và vô cảm nhiều quá. Năm nào gần tết cũng có đứa thì thầm “cháu xin lỗi vì bây giờ mới lên”. Cái câu vô nghĩa mà cứ được xài hoài.

Mặc vô tình hay cố ý, những người ở lại hẳn vài khi lơ đãng để mình quên đi một chút và trôi theo cái guồng bận rộn đầy cám dỗ đang réo rắt gọi. Nên chẳng biết trách gì, đành giận thì giận, mà thương thì thương. Tết gần về, có một góc yêu thương cất kỹ lại được mở ra, tràn về theo mùi cúc, mùi ly, mùi cỏ cháy, mùi mặn và những tiếng bước chân đến gần hơn với vòm đất nổi sau lưng cây hoa sứ. Có những con người biết mình sai nên tìm đến trước, làm bó nhang bắt lửa rồi tết lại “đoàn viên”.

Hani