Giờ này lẽ ra tôi đã thức dậy, xông xáo làm việc này việc khác. Thế mà đã là lần thứ hai nghe vợ gọi, tôi vẫn thu mình co ro, cuộn tròn trong tấm chăn như con tằm nằm trong bọc kén. Đôi môi khô ron, cảm giác hơi khó chịu. Chân tay vừa lành lạnh lại vừa ram ráp, chỉ muốn thu cho gọn lại. Cả cơ thể tưởng chừng như bất động. Nói đúng hơn là tôi chỉ muốn nằm im, ngại vận động, dù chỉ là một cái cựa mình rất khẽ. Tôi thấy yên tâm và hạnh phúc biết bao với tấm chăn mình đang đắp, tấm chăn dù có hơi cũ nhưng nó thật ấm.

Đã hơn năm năm rồi, kể từ ngày vợ tôi sinh cô con gái đầu lòng. Cũng là những ngày cuối đông năm ấy, mẹ tôi đã lặn lội từ ngoài Bắc vào mảnh đất giữa miền Trung này để chăm cháu. Hành trang của bà chẳng có gì ngoài vài bộ quần áo đơn sơ và tấm chăn đã cũ. Cô con gái của tôi lớn lên bên bà, bên tấm chăn mà hai bà cháu vẫn thường đắp chung trong những ngày đông giá lạnh. Rồi cháu đủ lớn để đi học. Bà lặng lẽ quay về với chốn quê kiểng bình yên. Món quà bà gửi lại cho cháu nội chẳng phải cái gì to tát mà là tấm chăn hai bà cháu vẫn thường đắp. Tấm chăn có bọc một lớp vải in những bông hoa màu đỏ, bên trong là lớp bông trắng muốt đã được may, bọc cẩn thận. Chẳng hiểu sao, dù đã có những tấm chăn đẹp hơn nhưng con gái tôi vẫn thích tấm chăn đã cũ mà bà đã để lại đến thế. Có lẽ vì nó ấm. Nhưng đúng hơn là mỗi lần đắp nó, con gái tôi lại có cái cảm giác như đang được ở bên bà, được bà quan tâm, cưng nựng!

Dường như tuổi thơ ai cũng vậy. Thích được yêu thương, chiều chuộng. Thích được thu mình trong một vòng tay chở che, ôm ấp để yên tâm ngó nghiêng trước đất trời bao la, lạ lẫm. Nhớ lại hồi còn thơ bé, tôi cũng có cảm giác như thế. Mỗi khi mùa đông đến, chân tay, môi miệng của những đứa trẻ quê nghèo như tôi lại khô kháo, trắng rốp. Tôi thèm cảm giác được vào bếp ngồi bên mẹ nấu cơm. Hương lửa rơm, mùi cơm gạo quê và hơi ấm của mẹ đã mấy mươi năm rồi vẫn nao nao níu giữ trong lòng tôi da diết. Đêm đông chốn làng quê đến thật nhanh. Tôi cũng chỉ ước có thế! Bởi lúc đó, tôi lại được mẹ ôm vào lòng, xoa xoa cái đầu tóc rối, thủ thỉ những câu chuyện cổ tích trong hơi ấm của mẹ, của cái chăn bông trùm kín hai mẹ con.

Tôi khẽ cựa mình, lật người lại cho đỡ mỏi. Thì ra cô con gái nhỏ bé đã nằm cạnh tôi lúc nào không biết. Thấy bố xoay người về phía mình, nó khẽ co chân lại, đôi bàn tay bé xíu ôm lấy tôi. Tôi ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng kéo tấm chăn đắp kỹ cho con dù biết rằng ngay bây giờ cả hai bố con đều phải thức dậy.

AN VIÊN