Buổi trưa hôm ấy thật ảm đạm. Khi hai mẹ con vừa ăn cơm xong, bạn Sĩ vội vàng về nhà mình với vẻ mặt thất thần, đau đớn báo tin dữ: Bạn Đ. vừa mất sáng nay ở biển Vinh Thanh. Nghe tin, hai mẹ con mình đều choáng váng. Mắt con đỏ ngầu, nước mắt rơi lã chã. Lâu lắm rồi, từ ngày bác C. (chồng của dì ruột) qua đời đến nay, 4 năm rồi, mẹ mới thấy lại khuôn mặt đẫm nước mắt, thấy lại nỗi đau đớn của con! Chỉ 5 phút sau, khi Sĩ vừa chạy vụt ra khỏi nhà mình, để đến nhà bạn khác thông báo tin buồn, bạn Hùng lại đến vội vàng chở con lên nhà bạn Đ.

Mẹ điện thoại cho thầy Thịnh, thầy giáo dạy bóng đá cho con và các bạn ở Trung tâm Văn thể mỹ. Thầy nghẹn ngào: “Chiều  qua, em còn đến đây đá bóng vui chơi cùng các bạn. Đ. là một học sinh ngoan, hiền, sống rất tình cảm”. Tối đó, mẹ điện thoại báo cho cô Bồng, chủ nhiệm lớp con ở Trường tiểu học Vĩnh Ninh. Cô Bồng đã nghe tin từ bạn trong lớp con điện thoại lúc chiều, rất xúc động: “Mình vẫn nhớ nhiều kỷ niệm về em Đ. Đã qua bao thế hệ học trò, nhưng đây là lớp học khuyết tật mình chủ nhiệm đầu tiên nên nhiều cảm xúc. Em nào cũng sống tình cảm, chu đáo, ngoan ngoãn. Đ. là một trong những học sinh thân thương. Thật buồn khi em đã từ giã mọi người một cách oan uổng”. Nghe tin buồn, bạn Cường học cùng lớp đang làm việc tại TP Hồ Chí Minh cũng bỏ công việc vội vã mua vé xe ra Huế ngay chiều hôm đó. Đi thăm bạn về, con kể trong tiếng nấc: Bạn Đ. sẩy chân vào vùng nước sâu, ba mẹ bạn ấy cũng không biết bơi, nhìn con chết đuối mà không cứu được! Bạn ấy mới có 27 tuổi, mất khi còn quá trẻ!

Đ. là một trong những thành viên của lớp học khuyết tật Trường tiểu học Vĩnh Ninh, TP. Huế. Các bạn và con học với nhau khoảng 10 năm, từ khi 6 - 7 tuổi, sau đó đến tuổi trưởng thành, các con chia tay nhau. Ngày ấy, các bạn đã đến nhà mình tổ chức một bữa ăn cuối cùng với nhau để mỗi người một nơi. Cũng là những giọt nước mắt buồn, nhưng không phải nước mắt của tận cùng nỗi đau như hôm nay. Đã 20 năm qua, các con vẫn luôn gắn bó nhau qua sinh hoạt đá bóng, những ngày tết, lễ và thỉnh thoảng đến nhà thăm nhau. 10 năm học tập cạnh nhau và ra đời cho đến hôm nay, mẹ luôn chứng kiến tình cảm, sự quý mến mà con và các bạn cùng lớp đã dành cho nhau. Dù đã xa nhau lâu lắm rồi, nhưng bất cứ xảy ra chuyện gì, dù vui, buồn, lớn hay nhỏ, cả lớp đều ở bên nhau.

Nhiều lúc mẹ tự  hỏi, tình cảm, tình yêu thương xuất phát từ trái tim, sự dạy bảo chỉ là phần định hướng, nhưng các con đã hiểu và yêu thương, sống với nhau đầy trách nhiệm hơn cả người bình thường. Mẹ yên tâm khi con trai mẹ được sống trong một môi trường ấm áp, đầy tình người và con cũng sống như thế!

ĐINH HOÀNG XUÂN HỒNG