Giờ hầu hết các hàng quán cà phê có xây thêm một gian phòng kín, điều hòa và một tấm kính trong suốt nhìn ra ngoài phố

1 - Người ta kháo nhau những câu chuyện rất hay, rằng uống cà phê làm con người tỉnh táo và say mê công việc, làm việc có năng suất rồi hàng trăm nghìn cái lợi khác. Tôi không chắc điều đó có ứng vào mình không, vì bản thân không phải là tuýp người hay dậy sớm để kiên trì thử nghiệm, nhưng chỉ thấy ba mẹ sáng nào cũng mỗi người một phin đen đá, nên nếu hôm nào mà không thấy, biết là có việc gì quá bận, hoặc suy đoán là có chút “vấn đề”.

Mà Huế, người đi ngồi cà phê nhiều ghê gớm. Hồi trước trên một đoạn đường chỉ có vài quán nhỏ bé cỏn con, nhưng giờ thì hằng hà la liệt. Muốn ngồi vỉa hè cũng được, miệt vườn cũng ok, hiện đại thì vào đây, cổ xưa thì vào đó. Tất thảy đều được bày sẵn, rất nhiều quán, hay nói cách khác là nhan nhản cà phê các kiểu.

Tôi không phải là đứa nghiện cà phê, những cũng là một con chiên của hàng quán nên những dịp kiếm một chỗ ngồi thì nhiều vô kể. Người Huế hẳn là những "con nghiện" của vị đắng, nên lúc nào đi qua hay ghé vào tham gia gọi món cũng thấy đông đúc mù mịt. Người lớn thì thích ngồi sau vườn để chú bác có nơi phẩy thuốc, cô dì có chỗ tiện trông con, còn mấy đứa trẻ thì đặt đâu ngồi cũng được. Hồi trước thì thích hòa nhập thiên nhiên nhưng giờ bỗng cuồng si mốt tán gẫu sau bức vách trong suốt ở nhiều cửa hàng sang trọng. Tôi cũng vậy, cũng trẻ, cũng đi hoài, rồi cũng chạy đua theo mốt mà tranh giành cho mình cái chỗ ngồi thiệt đẹp đẽ và tiện nhìn ra ngoài đường.

Không biết người Huế hay "có mới nới cũ" không, hay chỉ là trào lưu nên giờ hầu hết các hàng quán cà phê có xây thêm một gian phòng kín, điều hòa và một tấm kính trong suốt nhìn ra ngoài phố. Lũ trẻ, đặng có thêm tôi vẫn hay ham mấy bức vách này, để tranh thủ tòm tèm vài bức hình sống ảo, hay thực tế hơn là có cái để nhìn ra ngoài phòng khi lũ bạn ham cầm điện thoại hết. Người Huế cũng rất lạ, những tưởng có thể là một loạt các tỷ phú thời gian, nên hầu hết mọi lúc đến đây và mong ngồi đúng cái bàn sát vách nhìn ra cũng rất khó vì đều đông đặc hết thảy. Người rảnh thì đến ngắm cảnh tám chuyện, kẻ bận thì vào trao đổi công việc. Mỗi người mỗi lý do riêng, nhưng những tấm gương trong luôn làm tốt vai trò của một bức chắn mỏng giữa bề bộn ồn ào và làn hơi mát lạnh, lặng im phả ra từ dàn máy điều hòa. Lắm lúc tôi chợt thấy anh bạn đi cùng mình nhìn xa xăm vào một điểm không xác định, cậu bảo là thích cái tiếng còi xe hú reo, nhưng ra ngoài thì xô bồ và nóng nảy quá, ở đây âm thanh vừa đủ, suy nghĩ cũng từ đó mà can đảm tuôn ra thành dòng.

Mỗi người mỗi lý do riêng, nhưng những tấm gương trong luôn làm tốt vai trò của một bức chắn mỏng giữa bề bộn ồn ào và làn hơi mát lạnh...

2 - Ngặt nỗi, dạng hàng quán như này mà cụ thể là các dãy ghế san sát mặt đường thường ưu tiên những giá trị vật chất hơn. Đôi lúc có thể là sai, nhưng đa phần những lần ngó vào kiểm chứng, tôi vẫn thường thấy nào điện thoại xịn, máy tính xịn, hoặc nhiều lúc đơn giản hơn chỉ là cái kính mới của làng mốt vừa được ra mắt hôm nọ đang bày đầy đủ ở trên bàn. Và, nhìn kỹ một chút thì nhận ra tất cả chúng đang được đặt để rất khéo léo xoay ra mặt tiền đường phố. Các cô các cậu để có bức ảnh đẹp với nửa trong, nửa ngoài, thường cũng phải diện những bộ cánh thật xinh, thật bắt mắt rồi không ngại cái nắng chói chang của mấy lúc tầm trưa chỉ chực hắt vào mà chễm chệ ngồi che che, giấu giấu đôi mắt nhắm hờ nhìn vào khoảng không vô định. Bất giác có dụ ý gì hay không, thì nhìn vào ảnh vẫn high fashion kỳ lạ.

Mà nói là vậy, chứ nhiều người vẫn muốn trò chuyện nghe ở một khoảng không bớt ồn ào và nóng nảy. Giá đồ uống chỉ ở tầm trung, không cao không thấp, lại có điều hòa nên chắc hẳn sẽ là điều kiện tốt để các câu chuyện có thể kéo dài ra tưởng chừng vô tận. Rồi với những tính cách đang còn ngại nhau thì những hình ảnh vụt qua ngoài làn xe đông đúc luôn chực chờ trở thành “miếng trầu cho đầu câu chuyện”. Đặng mới vào thì còn thẹn, sau phát triển dần lên thành cụm bàn tán về “hôm qua ở đây kẹt xe kinh khủng..., hoặc “con bé vừa nãy chạy qua cũng là bạn, nó tốt chỗ này, xấu chỗ kia”...

Nhiều người muốn trò chuyện ở một khoảng không bớt ồn ào và nóng nảy

Lớn ở đây lâu nên khung cảnh này tôi thấy đặng rất bình thường. Nhưng đứa bạn "ở bển" về bảo trời Huế đẹp kỳ lạ dù nũng nịu ẩm ương, mà người Huế vẫn còn e thẹn quá. Chúng khó mà thấy được cảnh vài ba bạn cầm ly “take away” và dạo bộ ở khắp các phố phường như "bên bển". Ai cũng chọn cho mình một góc, nhưng phải mát và thơm. Nếu người tây vừa có cuộc sống riêng, vừa sẵn sàng trải một phần cho bè bạn thì người Huế lại ngại, rồi phải rất lâu để nói chuyện hoặc cứ thế chìm vào một thế giới ảo mà like like, bấm bấm. Tấm kính sáng bong không biết tốt hay xấu, là giúp người có phút thoải mái thảnh thơi, hay giấu luôn cái bận rộn cần có của cuộc đời...

Bài: HANI - Ảnh: PHAN THÀNH