Lúc tôi còn nhỏ, dưới cơn mưa phùn của những ngày đông, sau giờ tan trường, chị em tôi thích nhất cái cảm giác được ngồi cùng mẹ trong căn bếp nhỏ ngập tràn làn khói trắng. Khi cơm cạn lửa, ấy là lúc chị em tôi kiếm vài củ khoai vùi trong đống tro rơm đỏ rực và thắc thỏm chờ đến lúc khoai tỏa mùi thơm lừng.

Khoai chín, tôi vừa hít hà cái mùi đặc biệt quyện lẫn giữa mùi thơm ngậy của khoai nướng với mùi rơm đun ngai ngái, vừa thổi bụi tro và bóc vỏ khoai. Một chút vị bùi bùi, ngòn ngọt của tinh bột khoai nướng vừa chín tới, một chút hương nồng nồng, khét khét của vỏ khoai cháy, một chút nóng ấm của lửa rơm và mùi cay cay của khói khiến củ khoai nướng có mùi vị quyến rũ đặc biệt. Cầm củ khoai nóng đến bỏng tay, vừa ăn vừa thổi, ăn đến đâu nghe cái ấm lan nhanh đến đó. Lòng thấy ấm áp và yên bình đến lạ.

Tuổi thơ tôi gắn liền với bờ tre gốc rạ, có ruộng lúa, có ngô khoai. Nhớ những buổi chiều theo các bạn trong xóm đi chăn trâu, cắt cỏ ngoài đồng, sau khi chơi chán các trò đuổi bắt, đánh trận giả, cả lũ bụng đói cồn cào rồi xui nhau đi đào khoai về nướng. Cả đám nhem nhuốc, đứa đào khoai, đứa chạy đi kiếm củi, chọn địa điểm rồi tập trung lại nhóm lửa. Những củ khoai to tròn lần lượt được thả vào bếp lửa. Ngồi quanh đống lửa chờ khoai chín, chúng tôi tha hồ kể cho nhau nghe chuyện trường lớp, bè bạn, gia đình và cả những ước mơ thơ dại... Để rồi đọng lại trong miền ký ức tôi là những nụ cười giòn tan, những gương mặt lấm lem của những ngày tuổi thơ lam lũ. Dường như, vị ngọt bùi của củ khoai nướng khiến cho tuổi thơ của tôi thêm phần ngọt ngào.

Xoa củ khoai nướng ấm nóng trong lòng bàn tay và thưởng thức, tôi vẫn không nguôi nỗi nhớ ngày xưa. Dường như nó hơi nhàn nhạt, thiếu hương vị đậm đà, bùi bùi của khoai lang lùi trong bếp tro ngày xưa. Có lẽ, khoai lùi trong bếp tro được ướp bằng mùi thơm của đồng quê rơm rạ, của đất và của tuổi thơ ngọt ngào. Hoặc có lẽ, khoai ngày xưa ngon vì nó nhuốm màu của hoài niệm...

Nguyệt Tú