Gốm tụ hội về Huế trong các kỳ festival. ảnh: Diên Thống

Tôi đã nghĩ mãi về gam màu xanh có mặt gần như ở những bức ảnh chụp hiện vật mình thấy trên tạp chí, trong suốt chuyến bay. Cái màu xanh chín không chỉ hiện diện ở họa tiết hoa lá mà cả trên hình dáng phượng hoàng, ở những đường trang trí trên những mái đình, mái chùa hay trên nhóm tượng người trên một quần thể gốm của một mái đình và một số cổ vật đang được lưu giữ tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam.

Hiện diện ở đất phương Nam, gốm Cây Mai đương nhiên là sản phẩm của những người Việt thủa đi mở cõi, cộng với sự giao thoa của những tộc người khác để làm nên bản sắc của một vùng văn hóa mới. Có lẽ vì thế mà dễ nhận ra không ít những đường nét mà ta đã gặp ở đâu đó trên các sản phẩm gốm đã hiện diện ở các vùng đất cũng như những đường nét trên các đình chùa mà mình có dịp ghé qua.

Chưa đi đủ nhiều và cũng không phải là người đứng chân ở lĩnh vực này, song khi gấp lại những trang tạp chí và nhìn ra vùng mây bên ngoài cửa sổ trong suốt chuyến bay, tôi cứ lẩn mẩn nghĩ về những cá thể gốm mình có, những vùng làm gốm mình qua. Nhớ lần đầu tiên nài nỉ để đem về được một cái bình gốm cũ, đến từ làng gốm Thổ Hà (Bắc Giang) trong một dịp Festival Huế mà vui khấp khởi suốt mấy ngày. Chưa đến Thổ Hà, rồi cũng biết nghề gốm nơi ấy cũng đã thuộc về quá vãng nhưng cái bình gốm màu da lươn đã cũ ấy có lẽ đã “khơi” cảm xúc về gốm ở một người a-ma-tơ là tôi. Trong những dịp rong ruổi và xê dịch sau đó, tôi đã đến làng gốm Phù Lãng (Bắc Ninh) và nghiêng ngắm những bức tranh gốm rộng, nghe người làng nghề kể về những đơn hàng khắp trong Nam ngoài Bắc trong tiếng chuông gió bằng gốm cứ tinh tang dưới nắng, biết niềm vui đã ở lại với làng nghề. Nhớ có lần ngồi mải mê để xem cô gái trong chiếc áo dài của người Chăm ở làng gốm Bàu Trúc nặn gốm bên bàn xoay, mồ hôi rịn trên bầu má nâu tròn. Nhớ bác Định và bác Long – 2 nghệ nhân già ở nơi làm gốm Chu Đậu (Hải Dương) vẫn chăm chỉ vẽ những hình ảnh xưa cũ lên mấy cá thể gốm xinh xắn trong gian phòng nhỏ, mặc kệ ở phía ngoài là những bình gốm to, cao ngất ngưởng in hình trụ sở cũng to đùng được người ta đặt hàng nhân dịp khánh thành hay kỷ niệm gì đó…

Kỳ thực thì, tôi nhớ mấy tai gốm khép nép và rất xinh trên mấy chiếc lu cũ mình thấy trong mấy chuyến công tác ở Phong Điền, Quảng Điền và sau này, là không ít lần gặp lại khi chúng được dùng để trang trí ở một số nhà hàng có khoảng vườn rộng rãi, thậm chí là sở hữu được vài ba cái trong khoảng vườn nho nhỏ. Không phải là đồ cổ, đương nhiên là thế nhưng vì là đồ dùng trong đời sống và cũng đã kinh qua không biết bao nhiêu mùa mưa nắng, nên những chiếc lu như đến từ ký ức và kể chuyện về ký ức. Nơi mà ngày xưa, chúng được dùng để chứa gạo, đựng nước hay đơn giản chỉ để cất vài ba món đồ ít được dùng đến của một gia đình nào đó. Giờ thì ít người săn tìm lu cũ, hay chúng đã được dịch chuyển và đã trú ngụ nơi phố thị hết tôi cũng không rõ nữa…

Làng gốm Thổ Hà đang được khôi phục sau 700 năm gần như mất dấu rồi – một người bạn cho tôi hay trong cuộc trò chuyện khác sau đó. Không dễ dàng gì nhưng người nơi làng gốm xưa vẫn đang rất cố gắng. Điều anh chia sẻ làm tôi nhớ gốm Phước Tích ở Phong Điền của Huế, nơi người làng cũng đang nỗ lực không ít để gìn giữ làng nghề. Ở đó thi thoảng lò nung gốm lại nóng lên và những sản phẩm gốm lại ra đời. Đó cũng là một sự nỗ lực để gìn giữ, vì nghề xưa cũng đã vơi vớt lắm sau gần 500 năm, cũng không phải ai cũng sẵn lòng mua gốm được nặn theo hình dáng mới và nung bằng kỹ thuật mới.

Họa sĩ Võ Xuân Huy – một trong những người đầu tiên tham gia vào việc tạo mẫu cho gốm Phước Tích – giờ đã đi vào miền mây trắng nên không thể kể cho bạn mình nghe về những điều mà anh từng ấp ủ cho dòng gốm mới này. Ký ức về gốm của Huy mà tôi có, không phải là chiếc bình màu nâu bạc mà nó đã được phủ lên bằng sự ngẫu hứng của những giọt màu sơn mài. Huy đã mang đến cho tôi vào một ngày Huế mưa, từ lâu lắm. Thi thoảng những bông hoa vẫn lặng lẽ tỏa hương ở đó, trên chiếc bàn nhỏ nơi phòng khách…

Nhưng đúng thật là tôi là dân quá a-ma-tơ khi lan man nhớ gốm, không đầu và không cuối từ những điều đọc được trên một chuyến bay.

Hoàng Mai