Nàng tối nào cũng dựa vào bờ vai thơm nức mùi nước hoa của tôi nũng nịu “khi nào thì anh mới dẫn em đến thăm công ty của anh?”. Lần nào tôi cũng bảo “Hà Nội không vội được đâu”. Nhưng để dẹp yên được lòng nàng thì tôi phải yêu chiều đủ kiểu. Đưa nàng đến một quán ăn ngon nào đó hoặc mua tặng nàng một món đồ. Hôm nào nàng ăn quán vỉa hè thì coi như số hên. Chứ cứ vào mấy quán lấp lóa ánh đèn là đi tong công sức một ngày chạy bạc mặt trên đường. Giám đốc quái gì chứ, tôi chỉ là một gã shipper cóp nhặt từng đồng bạc lẻ. Yêu nàng để thấy cuộc đời mình ít ra không buồn chán chứ chẳng phải vì si mê, đắm đuối. Hôm nào hết đơn sớm, tôi về nhà nấu nướng qua loa. Tắm giặt kỹ càng, đóng bộ chỉn chu, xịt nồng nặc nước hoa và alo cho nàng ngay lập tức. Nàng là cô sinh viên đỏng đảnh, mộng mơ, hồn nhiên tin lời tôi vẽ ra trước mặt. Nàng đâu có biết rằng viễn cảnh đó thực ra chỉ là ảo vọng của một thằng đàn ông từng nhiều lần thất bại. Tôi không biết kể cùng ai, ngay cả với người thân. Nên chia sẻ với nàng cũng thấy nhẹ lòng. Ồ, mà đời shipper cũng có lắm trò vui ra phết. Coi nó là một nghề để mưu sinh cũng đâu quá tệ…

Thời buổi công nghệ có khác. Mọi hàng hóa đều được bán online, từ cái quần cái áo cho đến thực phẩm tươi sống, đồ ăn nóng hổi. Con người ngày càng lười vận động và có nhu cầu hưởng thụ hơn. Nên chỉ cần ngồi tại chỗ click chuột hoặc bấm máy alo là hàng hóa sẽ được mang đến phục vụ tận nơi. Nghề shipper ra đời làm cầu nối trung gian giữa người bán và người mua. Tôi nhận ship nội thành với giá tiền tùy thuộc quãng đường dài, ngắn. Trung bình từ hai lăm, ba mươi ngàn một đơn hàng. Ban đầu cũng kiếm ăn khá lắm, một ngày vài trăm ngàn đút túi là chuyện bình thường. Nhưng sau này nhiều sinh viên và người thất nghiệp đánh hơi thấy nghề này cũng ngon lành nên nhảy vào rất đông. Thành ra kiếm đơn khó khăn hơn. Các shop thi nhau ép giá còn khách hàng thì khối kẻ choảnh chọe ra trò. Những kẻ làm nghề khôn là phải biết đặt chữ tín lên đầu. Ngoài nhận và giao hàng đúng thời gian thì cần phải thật thà, nhiệt tình. Cũng chẳng khác gì làm dâu trăm họ, nói thì tưởng đơn giản nhưng cứ thử làm shipper một ngày sẽ ôm cả đống chuyện dở khóc dở cười. Tôi chợt nhớ đến nụ cười của cu Li, cuối ngày hắn luôn hớn hở ngồi đếm mớ tiền kiếm được và hát véo von “nghề dẫu cực nhưng tiền thật tươi…”. Tôi thỉnh thoảng cũng vui lây vì hắn.

Trong lúc tôi đang luồn lách trên đường, hít no căng bụi thì bao giờ nàng cũng nhắn tin hờn ghen hay nũng nịu gì đó. Tôi không nỡ cáu mặc dù có phiền thật. Khách hàng gọi điện giục tíu tít mà đường phố thì tắc tịt. Muốn leo lên vỉa hè cũng không có chỗ lách. Nàng đâu có hiểu được nỗi khổ của tôi. Cũng phải thôi, ai bảo tôi ba hoa mình là anh giám đốc trẻ mới thành lập công ty. Thực ra thì tôi đã từng ôm mộng trở thành tỷ phú. Ra khỏi trường đại học ôm cả cục tiền vài trăm triệu đầu tư hết cái này, cái khác. Thực ra nhà tôi không giàu, mẹ bán chợ cá, bố làm công chức quèn ở xã. Có được số tiền đó bố mẹ đã vét sạch cửa nhà tích cóp bao năm. Nhưng tôi chán sống cuộc đời như bố, lương ba cọc ba đồng. Suốt ngày loanh quanh ở ủy ban xã giải quyết vài công việc lặt vặt. Có khi ngáp ngủ cho hết giờ làm việc rồi đạo mạo về nhà với gia đình. Cuộc sống lúc nào cũng phải nghiêm túc thái quá, sợ người ta gièm pha từ chuyện nhỏ nhất trong nhà. Tôi muốn thành người đàn ông quảng giao, sẵn sàng đương đầu với sóng gió để làm nên những thành công lớn. Nhưng dường như tôi có duyên với thất bại. Khoản tiền vài trăm triệu cạn dần. Ước mơ tiền tỷ cuối cùng thành tiền lẻ. Nàng cứ ngỡ tôi giàu nên suốt ngày ngỗi nghĩ ra quà tặng. Hôm nay thì nàng nhắn “anh có biết cơn lốc mang tên Chris Louboutin lipstick không? Có muốn trở thành chàng trai ga lăng nhất vịnh Bắc bộ không?”. Tôi suýt nữa thì bật ra câu chửi thề khỏi miệng. Một thỏi son hơn hai triệu bằng gần nửa tháng lương của một gã shipper.

Tôi nằm vật ra giường bỗng nhiên thấy ngán ngẩm cuộc đời. Không lẽ mình cứ mãi sống cảnh bán mặt cho phố, thu từng đồng tiền lẻ qua ngày. Đói thì không sợ vì tôi có vài shop ruột, hàng ngày chạy cho họ cũng đủ mưu sinh. Nhưng cứ chạy bạt mạng suốt ngày mấy mà kiệt sức. Mà tôi cũng không thể tự hào trước gia đình, họ hàng về cái nghề này. Bởi tôi được đào tạo để ra làm việc khác. Hướng tới những mục tiêu lớn lao khác. Chứ một người chẳng cần bằng cấp gì vẫn có thể làm tốt việc giao hàng. Tôi không muốn hoài phí những tháng ngày miệt mài đèn sách. Cũng không muốn mình hèn đi vì những đồng tiền nóng hổi trước mắt mà quên mất đường dài. Nhưng chao ôi, quá khứ thất bại khiến tôi mỗi lần nghĩ đến mọi kế hoạch đều thấy mệt nhoài. Đã vậy còn lao vào yêu đương. Mặc cả từng đồng với khách cuối cùng cũng bị nàng quăng vào thú vui shopping không thương tiếc. Ban đầu quen nàng chỉ là để mua vui. Nhưng hình như tôi không thể từ bỏ thói quen có nàng bên cạnh.

* * *

Cu Li có bạn gái. Kể cũng lạ, một kẻ không tin vào tình yêu mà cuối cùng lại đắm đuối yêu. Mà khốn nỗi họ là một cặp đôi xộc lệch mà ai nhìn vào cũng thon thót giật mình. Chỉ sợ một cô giáo cấp ba giỏi giang, xinh đẹp, chân dài đến nách như Cúc sẽ có ngày bỏ rơi chàng shipper học chưa hết cấp ba. Chỉ cu Li là thừa tự tin “tôi xấu nhưng mà xấu Trương Chi. Em ấy chết mê chết mệt mỗi lần tôi cất giọng ca”. Chuyện tình của họ đẹp hơn cả cổ tích khi mỗi chiều thấy Cúc ngồi sau xe cu Li đi giao hàng khắp nơi. Hỏi Cúc đi làm gì cho đen da? Thì Cúc bảo “đi cho anh ấy đỡ buồn”. Trông họ như đôi chim cu lúc nào cũng quanh quẩn bên nhau. Cu Li quán xuyến tiền bạc bằng một cuốn sổ chi tiêu. Hôm nào có Cúc thì nấu nướng ăn uống chu đáo còn không thì hắn cứ mì tôm trừ bữa. Hỏi làm vất vậy mà ăn thế lấy đâu ra sức? Hắn cười hề hề, vỗ ngực bảo “lo gì, đã có sức mạnh của tình yêu”. Nhiều lúc tôi nghĩ cu Li là một anh chàng hạnh phúc. Hắn không ước mơ, hoài bão gì lớn lao chỉ mong muốn cóp đủ tiền cưới Cúc. Hỏi cưới Cúc xong thì muốn làm gì? Thì kiếm tiền nuôi con chứ làm gì. Hỏi ngoài nuôi con còn muốn làm gì khác không? Muốn mua một mảnh đất ở quê, rồi cả nhà về đó. Vợ thì đi dạy, chồng chăn nuôi chuồng trại. Giản dị mà bình yên chứ ở phố chật chội đến mệt nhoài. Nhìn cu Li vuốt thẳng thớm những đồng tiền kiếm được đút vào con lợn đất, tự nhiên tôi thấy thương mình. Thương những ước vọng hão huyền…

Nhiều lần tôi tự hỏi nếu nàng biết tôi chỉ là một shipper thì liệu mọi chuyện có thay đổi hay không? Hẳn là nàng sẽ thất vọng vô cùng. Hẳn là sẽ chia tay đường đột. Nàng còn quá trẻ và nàng khác Cúc. Nên tôi chẳng thể trông đợi một sự cảm thông. Cuối cùng tôi còn lại được gì? Một mớ kế hoạch chưa một lần động tay. Một đống ước mơ chưa một lần chạm tới. Tôi nằm vật ra giường vắt tay lên trán. Mắt mở trừng trừng nhìn con nhện giăng tơ. Một mớ rối rắm đan quện trong tâm trí. Chắc tôi phải nói thật cho nàng biết. Chí ít cũng để ngừng đáp ứng sự mè nhèo tốn kém của nàng. Tôi cần dành tiền làm một việc gì đó có ích hơn. Như cái cách mà cu Li dành dụm cho mơ ước. Nhưng nói với nàng bằng cách nào đây khi tôi không đủ can đảm đứng trước nàng lột bỏ chiếc mặt nạ hóa trang lòe loẹt? Tôi hổ thẹn với chính mình không phải bởi tôi là một shipper. Mà vì tôi là một kẻ vừa gian dối vừa hoang tưởng. Cu Li bảo “Sợ gì. Coi như lửa thử vàng?”. Nhưng ai là vàng còn ai là lửa?

Tôi ốm, cơ thể ngây ngấy sốt, tuy không nặng nhưng rất khó chịu trong người. Cu Li trêu tôi ốm tình. Cũng có thể vì đã hơn một tuần rồi tôi không gặp nàng. Chỉ trong giấc mơ là nghe thấy tiếng nàng cười trong trẻo. Tôi đã quen có nàng để sẻ chia. Giờ ôm nỗi cô đơn một mình có khi thành mầm bệnh thật. Tôi ở nhà nghỉ ship đến ngày thứ ba thì có khách gọi nhờ vào hiệu thuốc ở bệnh viện mua hộ một đơn thuốc. Tôi định không đi nhưng giá ship khá hời, mà nằm nhà mãi có khi bệnh càng thêm nặng. Tôi gom đơn của shop ruột rồi đi luôn một thể. Nhưng tôi vẫn ưu tiên khách hàng nhờ mua thuốc, chắc là họ đang ốm và không có người thân bên cạnh. Họ cần uống thuốc sớm cho mau khỏi. Tôi đến đúng địa chỉ, vừa bấm chuông thì một cô gái bước ra. Trông cô ấy cười tươi không có vẻ gì là đang bệnh. Cô gái không nhận hàng luôn mà mời tôi vào nhà ngồi uống nước. Tử tế với ship kiểu này hiếm lắm, bởi thường thì nếu khát khô cả cổ shipper phải tự mở lời xin khách nước. Còn lại cảnh trao đổi diễn ra ngay trước cửa, khách nào tử tế cứ đúng giá mà trả. Khối khách giàu có, chảnh chọe nhưng kì kèo thêm bớt vài đồng của shipper. Cũng có khi khách chẳng ưng hàng quay ra điện thoại chửi nhau với shop, báo hại tôi phải chờ giải quyết cả tiếng đồng hồ.

Giờ thì tôi đang ngồi đây, trong căn phòng nhỏ xinh của cô gái dễ thương. Cô bé nhìn tôi bảo “anh chờ em một chút”. Tôi cúi mặt ghìm cơn ho muốn bật ra khỏi cổ họng. Lúc ngẩng lên thì thật bất ngờ làm sao, nàng đang đứng trước mặt tôi mỉm cười. Dĩ nhiên không phải là ảo ảnh mặc dù đây đâu phải nhà nàng. Trên tay nàng bưng một bát phở bò, khẽ đặt xuống bàn nàng bảo:

- Trả công cho shipper đấy. Anh ăn đi cho nóng.

Tôi cúi gằm mặt, cố lý giải mọi chuyện đang diễn ra. Trong khi đó nàng đẩy về phía tôi một cốc nước. Vẫn giọng rất dịu dàng, nàng nói:

- Anh ăn đi còn uống thuốc. Thuốc em nhờ anh mua thực ra là thuốc cảm cúm của anh.

Tôi ớ người buột miệng hỏi:

- Sao em biết anh ốm.

- Anh cu Li nói cho em biết.

- Vậy cu Li còn nói với em điều gì nữa không?

- Những việc khác em muốn anh tự nói.

Tôi ngồi ăn phở bò. Phở ngon quá mà cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng. Phải một lúc rất lấu tôi mới dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt nàng và bảo:

- Anh chẳng phải giám đốc đâu. Anh chỉ là một gã shipper quèn.

Nàng cười. Cơ mặt nàng giãn ra trông tươi tỉnh và thoải mái:

- Vâng. Em biết. Có sao đâu nào, shipper là một nghề chân chính và cần mẫn. Có gì mà anh phải giấu em.

Tôi nhìn nàng. Muốn nói thêm về những dự định tốt đẹp sau này. Nhưng khoan đã, tôi không muốn mình là kẻ ba hoa. Vì nàng, tôi sẽ làm thay vì múa miệng. Có lẽ tôi không cần uống thêm bất cứ viên thuốc nào nữa. Tôi thấy mình đã khỏe. Tôi phải đi đưa nốt những đơn hàng trong ngày để không bị chậm giờ. Bởi vì tôi là một shipper chuyên nghiệp…

BÙI QUANG DŨNG