Ngay cả khi được đặt bên các hiên gỗ và khuất gió, vẫn nhiều lắm những nụ hoa mảnh khảnh trên những thân cây với màu xanh cũ. Màu của chống chọi với se sắt. Màu của sắt son, tận tụy nhưng cũng có thể, là màu của bình thản mà thao thiết dâng hiến...

Sáng đó không mưa, nhưng trời xám lắm. Con đường lặng lẽ quanh co và sạch tươm. Những dải nước rộng hẹp chừng như cũng ngủ đông. Là tôi nghĩ thế khi thấy chúng chìm trong im lìm. Nếu không có tiếng chim líu ríu gọi bầy trên tán cao và những tiếng động khẽ phía sau những ô cửa với vài bóng đồng phục, sẽ nghĩ nơi này đã ngủ vùi giấc muộn trong những ngày thật dài. Thảng hoặc lắm nữa mới có tiếng nổ của vài ba chiếc xe máy, tiếng lướt nhẹ của xe chạy điện. Đôi khi là vài cái  nhoẻn cười của mấy công nhân đang trôi trên xe cơ giới để đến với công trình còn dang dở. Nơi này đã khác thật nhiều khi tôi chạm đến vào hai năm trước. Cái khác của sự mở ra về chiều rộng và tĩnh hơn về chiều sâu. Chúng đẹp đến nao người trong những khoảng mênh mông để đón nắng gió. Trong những vòm cây được chăm chút để chờ bước chân người. Nơi ly vang chừng như cũng mấp mé mặt nước và tôi đồ rằng, mình sẽ lạc mất nếu có thêm một giai điệu nồng nàn nào đó la đà trong khoảng vàng ấm đổ xuống đầy vai.

Có những lúc mà ta ước chừng có thể bước hoài trên cung đường, với cảm giác ấm áp quen thuộc, những câu chuyện không đầu không cuối quen thuộc, ngay cả khi cái rét luồn lách thả tê tái vào đêm. Sẽ xa lạ và phù phiếm nếu ai đó dùng chữ thiên đường, nhưng khi nhìn ra không gian được thắp sáng trên các triền đồi, tôi cứ ngỡ mình đang ở trong bầu trời đầy sao. Và bồi hồi ngấm ngầm len lỏi.

Tưởng không có ai khi rón rén đặt chân vào một ngõ nhỏ, thế mà tôi đã vấp phải nụ cười của một người còn khá trẻ đang loay hoay chỉnh sửa gì đó bên mái hiên. Rồi gió nữa, hình như cũng gửi lời chào thoảng lên từ mặt hồ. Có mấy đóa cẩm tú cầu le lói tím. Một giàn hoa giấy đang nở những ánh nhìn trong veo. Nơi này sẽ nao động lắm nếu có thêm những âm thanh lách cách và mùi cafe loang ra sau tấm rèm hờ hững là điều mà tôi mường tượng khi nhắm mắt trong phút giây. Như cách đã dừng lại và trong một scene phim đã xem hôm nào.

Người ta gọi tên cho một nơi chốn chắc chắn không chỉ phụ thuộc vào cảm xúc nhưng biết cách đánh thức cảm xúc lại là điều không phải ai cũng có thể. Tôi cũng không biết nhiều lắm về hồng hạc. Chúng ở đâu đó từ một nơi rất xa và mê dụ bởi sắc màu lông vũ. Người ta cũng bảo, màu sắc ấy sẽ tùy thuộc vào nguồn thức ăn ở nơi mà chúng sinh sống để có thể biến đổi từ hồng nhạt sang hồng cam hay đỏ thẫm. Tôi cũng không chắc là loài chim này thích đứng một chân chỉ để sống tốt hơn theo cách mà các nhà khoa học chuyên ngành nhận định. Hình như một chút gì trông có vẻ chênh vênh lại là cách để giữ cho mình sự bền chặt.

Ngày đó nơi tôi đến, hồng hạc chắc cũng đã vào mùa di trú. Nhưng yêu thương hình như lại đang thẫm đặc ở chốn này. Trong hơi thở như vương khói. Trong cỏ xanh. Trong làn nước tĩnh yên và những tiếng trò chuyện rất khẽ, những bước chân cũng rất khẽ, nơi những bông hồng vẫn nhu mì và nhẫn nại chào buổi sáng trong một ngày mà nền nhiệt dừng lại ở 15 độ C.

Nhưng có lẽ, chỉ là hồng hạc đã ngủ yên như cách mà tôi đã ngủ vùi trong đêm thôi.

HÀ CHI