- O cho con ổ mỳ ít thịt, nhiều rau.

Đã dặn nhưng quen tay, o bán mỳ vẫn bỏ đầy thịt.

- Ít thịt thôi o ơi.

- Rứa à, quên mất- O bán mỳ vui vẻ bỏ bớt thịt.

Như thường lệ, tôi lấy 5.000 đồng trả tiền cho ổ mỳ. O bán mỳ giãy nảy: “Hai ngàn đồng thôi cô ơi”. “Không, o cứ lấy đủ tiền, tại con không thích ăn nhiều thịt”. “Nhưng chừng nớ không lấy 5.000 được”. “Ổ mỳ không đã  hai ngàn rồi mà o”. “Bán răng lấy rứa, lấy nhiều hơn răng được”...

Cuộc giằng co kéo dài một lúc. Cuối cùng, tôi đành nhận lại ba ngàn đồng tiền thối trước sự cương quyết của o bán mỳ.

Đến cơ quan, tôi chầm chậm nhấm nháp ổ mỳ xíu, có vị thơm của thịt nướng ướp sả và mè, chút ngọt nhẹ của nước lèo, chút man mát của lát dưa leo thái mỏng và mùi rau húng thơm thơm... Ổ mỳ hôm ấy như ngon hơn, không phải vì đã mua được giá rẻ.

Chợt nhớ đến những vụ việc cứ nóng lên hàng ngày mỗi khi lên mạng. Khi thì hàng tấn cà rốt bị ngâm tẩm hóa chất độc hại để được tươi lâu, bắt mắt. Khi thì tôm sú bị bơm tạp chất để gian dối trọng lượng. Rồi cả chuyện khủng khiếp hơn như việc trộn hoạt chất trong viên pin vốn vô cùng độc hại vào hạt tiêu chấn động dư luận  gần đây....

Nếu như ai cũng có cái tâm như o bán mỳ ấy- không hám lợi- hẳn cuộc sống sẽ bớt đi những điều tệ hại.

Minh Quân